TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nhìn cô bé nhỏ nhắn đang khóc trong lòng mình, bất giác Triệu Văn cũng rơi nước mắt.
Ông cảm thấy thương cô bé này quá.
Ông ước mình có thể làm điều gì đó để giúp cô bé nhưng ông lại không có đủ khả năng đó.
Lúc này đây ông chỉ viết vỗ về và an ủi cô bé thôi.- “Nào.
Ráng lên”…….
“Sẽ nhanh thôi tiểu thư sẽ quen với mọi chuyện mà.”Nghe lời khuyên của Triệu Văn, Viên Minh càng khóc to hơn.Chết tiệt Triệu Văn ông đừng có nói gì nữa mà, ông càng nói tôi lại càng muốn khóc hơn….
Nước mắt tuôn ra ngày càng nhiều, ướt đẫm hết cả mảng áo của Triệu Văn.Cứ như vậy, cô bé cứ khóc trong lòng Triệu Văn được hơn 20 phút mới chịu ngưng.
Ông thấy tiếng nấc giờ đã ngừng hẳn rồi.- “Khò……..”Nghe thấy tiếng ngáy nhỏ nhẹ, ông mỉm cười.
Chắc là giờ cảm thấy thoải mái hơn rồi đây.
Vừa thức khuya, lại còn khóc cho sưng hết cả mắt thì mệt mà ngủ nhanh là đúng rồi.Ông nhẹ nhàng bế cô bé đặt cô xuống giường và đắp chăn cho Viên Minh.
Lau hết những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt bầu bĩnh dễ thương kia.
Ông ngồi cạnh cô bé tầm 30 phút, thấy cô giờ đã say giấc ngủ ông mới nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé- “Ngủ ngon nhé, con gái…”………………….Trong phòng đọc sách:……”Cốc cốc”…- “Vào đi”- “Chủ tịch”- “Con bé thế nào rồi.”- “Khóc một trận đã đời rồi ngủ rồi.” Triệu Văn ngồi cạnh bên, tay cầm lấy li rượu vang đỏ đưa lên miệng.Ông Phạm Ngô Minh im lặng, ánh mắt trùng xuống- “Nó không vui khi đi với tôi hả?”- “Không thích cũng không ghét.” “Chỉ là chuyện diễn ra đột ngột quá, con bé chưa có thời gian chuẩn bị tâm lí cho nên nửa muốn đi nửa lại không muốn.” “Cứ đấu tranh trong đầu mãi mà không giải quyết được cho nên mới khóc.
Khóc mệt nên đã ngủ rồi.”- “……..”Ông Phạm Ngô Minh rót hơn nửa li rượu, đưa lên miệng một hơi uống cạn.
Ông đã nghe Triệu Văn báo cáo tình hình của Viên Minh trong 2 năm vừa qua.
Con bé dạo này đã kết bạn với một tên nhóc nhà nghèo nhặt ve chai kiếm sống.Ông cũng không rõ về việc tại sao con bé lại đi kết bạn với một tên nhóc như vậy, nhưng ông không muốn tiếp tục tìm hiểu nữa.
Dù gì ngày mai cũng đã rời khỏi Việt Nam rồi.
Bạn bè rồi cũng sẽ quên nhau hết thôi.Ông cảm thấy hối hận vì mình của ngày xưa đã hèn nhát tới như vậy.
Chính vì sự hèn nhát đó đã làm tổn thương đến Viên Minh.
Con bé vừa lớn lên không có sự yêu thương của cha mẹ và người thân.
Đã vậy còn không có bạn bè để chia sẻ buồn vui.
Tới khi tìm được một người bạn thì lại phải rời đi.
Ông tự trách bản thân mình lại làm thêm điều tổn thương con gái nữa rồi.Ông cúi xuống đặt đầu lên hai bàn tay đang nắm chặt:- “Nó chắc đang giận tôi lắm.”“Gặp lại nó sau 2 năm, tôi nhìn vào ánh mắt của nó.
Nhìn ánh mắt ngơ ngác, tôi biết là nó gần như quên mất gương mặt của tôi rồi.
Nó giật mình khi tôi nhìn nó, nó sợ hãi, run rẩy, không giám nhìn thẳng vào mặt tôi.” “Trên đời này làm gì có cô con gái nào lại sợ sệt tới như vậy khi nhìn thấy bố của mình chứ”“Tôi cũng không thể ôm con bé lấy một lần.
Nhìn con bé nhỏ nhắn, thật dễ thương.
Tôi hận bản thân vì sao lúc đó không bước tới mà nhấc bổng con bé lên mà hôn vào má nó, nói với nó một câu bố nhớ con .”“Nếu tôi làm được như vậy chắc con bé chắc mừng lắm.”“Bây giờ tôi muốn làm cho con bé được vui vẻ, được hạnh phúc vậy mà rốt cục tôi lại làm cho nó phải khóc.“Việc tôi đưa con bé ra nước ngoài cùng tôi là đúng hay là sai đây?”Triệu Văn biết rõ vì sao ông chủ lại như vậy, ông hiểu rất rõ “người bạn” này.
Con người này trên thương trường là một con quái vật tàn nhẫn, khát máu luôn chiến thắng trong mọi trận đấu nhưng ông ta lại cực kì yếu đuối trong chuyện tình cảm.- “Cũng 6 năm rồi.
Ông vẫn chưa thể vượt qua được chuyện này ư?…………..- “Ông định cứ như thế này đến bao giờ đây.”“Người chết thì cũng đã chết rồi, người sống thì cần phải tiếp tục cố gắng để mà sống.”“Còn ông thì sống mà như đã chết.”“ Sống như vậy chỉ làm khổ bản thân mình, làm khổ cả những người xung quanh ông.”“Đặc biệt là Viên Minh”.
“Con bé không có tội tình gì hết.”“Nhưng từ trước tới nay nó phải sống như một người mang tội vậy.”“Ông dẫn con bé sang nước ngoài cũng không phải chuyện xấu mà đó là chuyện nên làm.
Cách mà ông chăm sóc con bé, nhìn con bé vui hay buồn, nó có hạnh phúc hay không thì còn tùy thuộc vào hành động của ông.”“Tới lúc đó ông mới biết được quyết định ngày hôm nay của mình là đúng hay là sai.”“Còn nếu bây giờ ông muốn thì tôi cho ông biết, “6 năm nay ông đã sai.
Sai hoàn toàn luôn rồi ông bạn ạ.”- ……………- “Tôi biết……….”Cửa sổ vẫn chưa đóng.
Gió vẫn đang thổi vù vù, những cánh hoa anh đào vẫn còn tung bay trong gió, ánh trăng mờ ảo chiếu vào cửa sổ.1 giờ sáng.
2 người vẫn ngồi đó.…………………….Sáng ngày hôm sau-Trong phòng kháchÔng Ngô Minh đang ngồi đọc báo, đối diện ông là Triệu Văn, lúc này Triệu Văn đang lật đi lật lại từng trang giấy hồ sơ để kiểm tra.- “Thưa chủ tịch, mọi giấy tờ đã đầy đủ rồi ạ.
Chuyến bay sẽ khởi hành lúc 11giờ 30 nên 10h chúng ta đi là vừa kịp ạ.”- “Ừm…..”- “Vậy tôi xin phép chuyển đồ đạc của ngài ra xe trước.”- “Triệu Văn”- “Vâng, chủ tịch.”- “Viên Minh đã dậy chưa?”- “Tôi không biết.
Bây giờ tôi sẽ đi kiểm tra.”- “Ừ’’Triệu Văn bươc nhanh chóng tới cửa phòng của Viên Minh, nhẹ gõ cửa- “Tiểu thư?.....”“Tiểu thư….
Cô đã dậy chưa?”- “Rồi.” Tiếng Viên Minh nhỏ bé trả lời.Triệu Văn lúc này mới nhẹ nhàng mở cánh cửa ra và vào phòng.
Cô nhóc kia đang ngồi tựa lưng vào đầu giường.
Bạn đang đọc bộ truyện 5 Lần!!! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: 5 Lần!!!, truyện 5 Lần!!! , đọc truyện 5 Lần!!! full , 5 Lần!!! full , 5 Lần!!! chương mới