– Đại ma vương: Thầy Lộ, đây là lịch trình ký tặng lưu động. Cậu nhìn xem, nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi.
– Đại ma vương: Với cả, tác phẩm mới của thầy Lộ khó nghĩ lắm sao?
– Đại ma vương: Bên trang web Lộc Đào có một tác giả đại thần đang có hứng thú hợp tác với cậu làm một tác phẩm, đề tài viễn tưởng phương Tây. Đây là dàn ý, cậu xem một chút xem có thấy hứng thú không.
– LIB: OK, cậu vất vả rồi.
– Đại ma vương: Thế thì cậu nhất định phải xem đấy, cho tôi câu trả lời rõ ràng trước 10h tối nha [mỉm cười.jpg]
– LIB: Yes, Sir.
Thật là đáng sợ, Beta này thật là đáng sợ. Lộ Dặc Ninh vừa thầm nhủ, nhưng anh cũng không dám phớt lờ cô ấy. Anh mở từng file và nghiêm túc xem xét. Dù sao thì đây cũng là những thứ liên quan đến lợi ích sống còn của mình, dù có lừa ai thì cũng không thể tự lừa bản thân được, chẳng phải vậy sao?
Dùng một tay cái vai mỏi, Lộ Dặc Ninh duỗi tay còn lại ra lấy điện thoại di động.
– LIB: Anh vừa mới nhận được lịch trình, phải đi thật nhiều nơi á. Còn phải đi máy bay nữa.
Đợi một hồi cũng không thấy Tần Duật trả lời tin nhắn, Lộ Dặc Ninh vỗ mặt. Anh đoán cậu đang bận nên lại bỏ điện thoại di động sang một bên và đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lái xe tới phòng khám của bác sĩ Ngô. Anh nhìn dự báo thời tiết, chất lượng không khí trong thành phố Ninh thành hôm nay là 37, coi như có thể chấp nhận được.
Hai ngày trước trời có mưa, không ít lá cây bị mưa gió quật rụng và dính lên thân xe. Lộ Dặc Ninh đứng cách chiếc xe nhỏ màu trắng ba mét, anh chần chừ một hồi lâu rồi quay về phòng lấy một đôi găng tay dùng một lần, dùng vẻ mặt không biểu cảm mà thu dọn cành gãy lá úa bên ngoài cửa xe.
Dì giúp việc vừa bước qua cửa đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lộ Dặc Ninh. Làm việc nhiều năm tại nhà Lộ Dặc Ninh, bà đã biết tình trạng của Lộ Dặc Ninh từ lâu, bà vội vã mở miệng nói: "Lộ tiên sinh, hôm nay cậu muốn vào nội thành sao? Cậu để đó để tôi làm cho, tôi sẽ rửa sạch xe cho cậu trong nửa giờ, có được không?"
"Con chào dì Tăng!" Lộ Dặc Ninh nở nụ cười với bà, một tay đỡ cửa, một tay vẫy chào bà, "Không sao, dì quét dọn trong nhà đi, cái này tự con làm được."
Tăng Phàm không thể nào tin được anh, dù sao thì Lộ Dặc Ninh đã từng lên cơn hoảng sợ vì một đứa nhỏ ném bóng rổ vào người anh. Lúc đó anh đã giận dữ, nôn khan và phát run ngay tại chỗ, đến khi về nhà anh ném quần áo ra khỏi nhà, điên cuồng tắm rửa lâu đến nỗi da dẻ nhăn nheo hết cả... Mặc dù khoảng thời gian này tình trạng của anh có vẻ khá hơn một chút, nhưng Tăng Phàm vẫn còn lo lắng, "Cậu không cần tôi giúp sao?"
"Không cần, con có thể làm được." Lộ Dặc Ninh vừa nói vừa khom lưng vỗ mấy chiếc lá cây vô tình dính lên ống quần xuống, rồi anh ngước mắt lên nhìn Tăng Phàm vẫn còn đứng đó, trêu ghẹo nói: "Dì không tin con à?"
"Không phải." Tăng Phàm cười gượng hai tiếng, "Vậy cậu làm đi, có việc gì cần thì gọi tôi."
"Vâng." Lộ Dặc Ninh nhắm mắt lại, ép xuống cảm xúc đang dâng lên trong lồng ngực và âm thầm lặp đi lặp lại với chính mình rằng mình có thể, mình có thể, đây chỉ là lá cây, chỉ là lá cây, không có bất kỳ vật gì khác, không cần sốt sắng, không cần sợ hãi...
Anh thở phào nhẹ nhõm, và tiếp tục làm việc đang dở dang. Sau khi dọn dẹp hết tất cả rác rưởi trên xe, anh ra một cái ống nước từ trong nhà, xối từ đầu xe đến đuôi xe, ngẫm nghĩ tại sao mình không dùng nước rửa xe luôn từ đầu.
Đến lúc làm xong thì mặt trời đã lên cao. Lộ Dặc Ninh cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi, anh cởi găng tay, lấy tay kéo cổ áo. Anh muốn đi tắm, nhưng hiện giờ anh đang cố gắng mỗi ngày chỉ tắm tối đa hai lần, một lần lúc dậy và một lần trước lúc đi ngủ. Đã được gần hai trăm ngày rồi nên anh không muốn phá hủy kỷ lục này. Anh ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, quyết định cố gắng nhẫn nhịn.
"Con đi đây dì Tăng." Lộ Dặc Ninh đi tới cửa rồi chào Tăng Phàm.
Tăng phàm nghe vậy ló ra nửa người. Bà đang bọc người kín mít, mũ, khẩu trang, tạp dề, găng tay, ủng cao su màu trắng, "Đi đường cẩn thận, tôi để cơm của cậu trong tủ lạnh, lúc nào về cậu nhớ hâm nóng lại trước khi ăn."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!