Đúng tám giờ đồng hồ báo thức vang lên. Lộ Dặc Ninh đưa tay ra khỏi chăn mò tìm điện thoại di động, ngón tay bấm lung tung vào màn hình. Một lúc lâu sau anh mới miễn cưỡng mở mắt ra. Anh thấy hơi mệt, rõ ràng là đã nghỉ ngơi một ngày, nhưng vẫn rất mệt. Anh chậm rãi ngồi dậy, hai tay để hai bên, chăn từ trên người tuột xuống, rèm cửa sổ lúc này cũng loạt xoạt vén lên, ánh bình minh vội vã đổ vào nhà. Anh híp mắt một cái, theo bản năng mà giơ tay che mắt. Vết hồng nhạt trên cổ tay đã mờ đi nhiều rồi nhưng liếc nhìn vẫn có thể thấy.
Lộ Dặc Ninh đưa tay ra xa một chút, chăm chú nhìn dấu ấn vòng quanh cổ tay mình. Đây là lần đầu tiên để lại dấu vết, một dấu vết có thể nhìn thấy. Trước đây mỗi lúc làm chuyện ấy đều không để lại dấu vết.
Anh thả tay xuống, rồi lại ngả người xuống giường, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt. Chuyện tối qua vẫn còn sống động hiện lên trong tâm trí anh. Anh bất giác đỏ mặt, cả người nóng lên, tuyến thể hình như cũng hơi sưng, anh giơ tay lên sờ vào nó, đoán rằng đó là dấu hiệu kỳ phát tình sắp tới rồi... Thì không nên để sắc dục làm mụ mị đầu óc, lần này đúng là đáng đời.
Lộ Dặc Ninh thở dài một tiếng, cảnh xuân mới rồi còn trong đầu lập tức biến mất sạch sành sanh.
Anh leo xuống khỏi giường, kéo bước chân ra phòng ngủ, lấy cồn, ống tiêm và tin tức tố của Tần Duật đã chuẩn bị sẵn trong tủ ra. Chiếc lọ vừa mở, hương gỗ guaiac liền tỏa ra. Lộ Dặc Ninh mím chặt miệng, đưa nó vào trong bình đông phấn cùng bộ, lắc đều rồi tiêm vào tuyến thể. Tuy đã làm việc này rất nhiều lần nhưng khi mũi kim lạnh lẽo đâm vào tuyến thể, anh vẫn không thể kiềm chế được mà căng cứng cơ thể. Đến khi toàn bộ ống tiêm đã đẩy vào, anh thở dốc, hai tay tỳ lên mặt bàn đề chống đỡ cơ thể, hai mắt nhắm nghiền lại.
Sau khi trì hoãn kỳ phát tình, anh vò mái tóc ướt nhẹp mồ hôi của mình rồi lao thẳng vào buồng tắm.
Anh đã cho dì Tăng nghỉ hai ngày nên phải tự giải quyết vấn đề ăn uống. Lộ Dặc Ninh làm cho mình hai miếng bánh mì nướng đơn và một chén sữa bò nóng đơn giản. Anh vừa ăn vừa chờ điện thoại của Tiểu Lâm, tiện thể nghĩ xem đồ đạc của mình đã chuẩn bị xong hết cả hay chưa.
Khi anh vừa cắn một miếng vào miếng bánh mì thứ hai, tiếng điện thoại của Tiểu Lâm cùng với tiếng động cơ ô tô vang lên.
"Thầy Mười Bảy ơi, em đến rồi, thầy chuẩn bị xong chưa ạ?"
"Ừm." Lộ Dặc Ninh thả miếng bánh vào đĩa, "Chờ anh 3 phút."
"Vâng ạ."
Xuyên qua cửa sổ anh có thể nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen đang dừng ngoài sân nhỏ, một cô gái trẻ tuổi tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu bước xuống khỏi xe, tò mò đánh giá xung quanh.
Lộ Dặc Ninh thu tầm mắt lại, rửa sạch tay rồi vào phòng để đồ lấy một đôi găng tay màu trắng đeo lên tay, đeo khẩu trang và mũ. Anh nhìn bản thân trong gương, lại lấy miếng ngăn cách dán lên cổ, sau đó lại dựng cổ áo lên. Chỉ còn đôi mắt để lộ ra bên ngoài, anh liền lấy ra một cặp kính phẳng có gọng đen và đeo nó lên.
Ăn mặc như một tên biến thái phạm tội giết người, sau khi nhìn một hồi, Lộ Dặc Ninh chợt nảy ra một câu như vậy.
"Được rồi, không có vấn đề gì." Lộ Dặc Ninh tự thì thầm với bản thân, "Chỉ là siêu thị trước tết, quán cà phê đông gấp năm lần bình thường, không sao, chỉ là ký tên cho hoạt hình thôi, không phải tiếp xúc tay chân." Anh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, ấn mở cửa và bước ra khỏi phòng.
"Em chào thầy Mười Bảy!" Tiểu Lâm phất tay chào anh từ đằng xa, cô rất năng động, nhìn thôi cũng làm người khác thấy vui vẻ.
"Chào em." Lộ Dặc Ninh gật đầu với cô.
"Hôm qua em đã đưa xe đi rửa từ trong ra ngoài, khử trùng sạch sẽ rồi." Tiểu Lâm vừa nói vừa mở cửa xe giúp anh, "Nên là thầy cứ yên tâm ngồi đi ạ!"
"Không phiền gì đâu ạ!" Tiểu Lâm cũng lên xe, cô đeo khẩu trang đang để bên cạnh lên, "Lúc trước chị Aby nói chuyện này cho em, em còn tưởng mình đang nằm mơ. Thầy nhìn này tay em này, vẫn còn vết em tự bấm vào tay mình lúc đấy đấy." Cô vui cười hớn hở mà trò chuyện, "Nói mới nhớ, hồi đầu em vào Hắc Thạch cũng bởi vì thầy đấy ạ. Em cực kỳ cực kỳ thích 'Ve mùa đông', đặc biệt là Yursa, cô ấy thật sự là nữ thần TOP1 trong lòng em!"
Ngồi trong xe lạ, Lộ Dặc Ninh vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng. Ngón tay anh gõ trên đùi trong sự lo lắng. Anh định mỉm cười ngỏ ý cảm ơn, nhưng khóe miệng vừa cong lên thì nhớ ra mình đang mang khẩu trang, người khác không thể nhìn thấy biểu cảm của anh được, nên anh lại mở miệng nói: "Anh rất vinh hạnh."
Tiểu Lâm cong cong mắt, "Trong buổi lễ ký tặng sẽ có bốn người hỗ trợ thầy, cũng là trợ lý biên tập phụ trách 'Ve mùa đông' lúc trước. Chắc giờ bọn họ đã đến đó rồi ạ."
"Ừ, OK." Lộ Dặc Ninh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Là mấy người An Khả à?"
"Vâng ạ, họ đi trước để xem bố trí hội trường, còn cả vấn đề an ninh các thứ nữa." Tiểu Lâm trả lời, "Thầy ơi, đến đó mất gần một tiếng, thầy nghỉ trên xe trước đi ạ, đến lúc ký tặng chắc sẽ mệt lắm."
"Không phải chỉ có hai tiếng thôi à?" Lộ Dặc Ninh hơi khó hiểu, hai giờ thì có gì mà mệt đâu, cũng chẳng phải loại lao động chân tay như chuyển gạch. Anh cũng cảm thấy thời lượng này nằm trong khả năng của bản thân, dù sao lúc trước anh đã có thể ở trong quán cà phê tới gần bốn tiếng.
"À thì..." Tiểu Lâm quay đầu cười khổ với anh, "Nói là hai giờ, bọn em sẽ hạn chế lượt khách đi vào, đảm bảo đúng thời gian... Nhưng thường thì thời gian thực tế sẽ lâu hơn nửa giờ đến một giờ, ký tên cũng mệt lắm chứ, thầy sẽ phải viết không ngừng luôn đấy ạ."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!