TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lẩm nhẩm chửi trên đoạn đường về nhà, em về đến nhà thì cũng đã 3h sáng, mệt mỏi bước vào nhà, nằm ườn ra chiếc giường mà đánh 1 giấc.
Giấc ngủ chẳng kéo dài được bao lâu thì em lại tỉnh giấc, biết bản thân chẳng thể ngủ được nữa nên em lặng lẽ xuống giường rồi đi ra khỏi nhà, bây giờ chắc cũng tầm 4h30 gì đó, cũng tờ mờ sáng 1 chút rồi.
Dạo quanh con phố gần nhà 1 chút xem như tập thể dục cũng được. Vì trời còn tối nên chẳng có được mấy người đi ngoài đường, con đường lạnh lẽo bao phủ đầy tuyết trắng lấp đầy cả con đường. Đi 1 hồi em cũng đi đến được nơi mình muốn đến, là biển.
Trèo lên bờ kè giữa biển và đường em đưa ánh mắt xa xăm nhìn vào vùng biển vô tận, em thích ngắm nó mỗi khi nhớ họ, lúc trước họ cũng từng dẫn em ra đây để ngắm biển cảm giác lúc đó thật yên bình, em thèm muốn cảm giác đó thêm 1 lần nữa, đoạn nhìn về xa xăm đôi mắt xanh biển lại nhòe đi vì dòng lệ.
Em nhớ họ, nhớ đến phát điên. Ngắm cảnh đủ rồi thì nên về nhà, hôm nay em còn phải đi học, đáng lẽ em nghỉ học rồi nhưng ba mẹ em lại nhất mực bắt em đi học lại nếu học thì em cũng đã cuối cấp năm 3 rồi , chán chẳng muốn nói, mà thôi ba mẹ em đã muốn thì em làm theo cho phải đạo.
Về đến nhà thì cũng 7h sáng, tầm 8h30 mới vào học, em không vội mà lên phòng thay đồ rồi xuống bàn ăn.
-" Mới sáng thôi mà mày đã đi đâu rồi vậy con " Ba em lên hỏi
-" Con ngủ không được nên ra ngoài 1 chút thôi " Em vừa ăn vừa trả lời.
-" Lại đi bậy bạ, đã bảo bao lần không nên ra đường vào ban khuya rồi mà, mày lì i như ba mày vậy con ạ " Mẹ em cũng thêm vào mà mắng em, thằng con duy nhất của bà luôn làm bà lo lắng.
-" Con lớn rồi mà mẹ, thôi con không ăn nữa, con đi học đây " Bỏ bát cơm xuống bàm, em đứng dậy vơ lấy cái balo trống rỗng mà ra khỏi nhà, không quên chào ba mẹ mình 1 tiếng.
Vì sao lại nói balo rỗng vì em chẳng bỏ quyển sách hay quyển vở nào vô cả, ý định chỉ đi cho ba mẹ thấy thôi, vì lên trường chán lắm, toàn bọn kém tuổi, trẻ trâu loi nhoi em không thích, hội Mizochu đám bạn thân của em cũng tốt nghiệp nốt nên chẳng có ai chơi. Thà em đi long nhong ngoài đường hay vô nghĩa trang với người em yêu còn sướng hơn đi học.
Lựa chọn tốt nhất vẫn là vào nghĩa trang, ngồi trước 7 ngôi mộ quen thuộc, vẫn cất lên câu nói chào hỏi đầu tiên.
-" Em đến thăm các anh nữa này" ..
-" Hôm nay chán không muốn học nên em mới đến đây đó "
Nói chuyện vu vơ được 1 lúc thì em lại chán rồi, nói mà chẳng có ai trả lời thì không chán mới lạ.
Đặt cái balo xuống nền đất cỏ, dùng nó như 1 cái gối mà em nằm thẳng xuống đất, ngủ luôn tại đó . Trời thì lạnh mà em lại nằm vật ra đất mà ngủ, ai nhìn không biết lạii tưởng em chết cóng.
Vẫn tại thời điểm đó, tại nơi đó 7 cái bóng như treo lơ lửng trước mặt em, ánh mắt họ buồn buồn nhìn em, thở dài vì bất lực chẳng thể làm gì.
-" Em ấy ốm lắm rồi " ..
-" Nó thật chẳng biết lo cho bản thân gì cả "
-" Tao muốn ôm em ấy quá "
-" Ôm kiểu mô? "
-" Thôi im dùm cái, Michi nó thức dậy bây giờ "
-" Ủa chớ định để nó ngủ trên tuyết cho chết cóng hay gì " ..
1 loạt tiếng nói vang lên, và dĩ nhiên em chẳng thể nghe thấy.
Bạn đang đọc bộ truyện AllTakemichi: Hoán Đổi Tương Lai?? tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: AllTakemichi: Hoán Đổi Tương Lai??, truyện AllTakemichi: Hoán Đổi Tương Lai?? , đọc truyện AllTakemichi: Hoán Đổi Tương Lai?? full , AllTakemichi: Hoán Đổi Tương Lai?? full , AllTakemichi: Hoán Đổi Tương Lai?? chương mới