TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Diêu Sâm hớt hải chạy về kí túc xá, bỏ mặc công việc đang làm dở mấy hôm nay.
Hắn biết rõ tác hại của việc ăn kẹo ngọt đối với chồn, thế nên không thể chậm trễ được. Vừa bước vào cửa đã thấy Châu Chấn Nam mặt mày tái mét, ấn ấn bụng của Matata đầy vô vọng. Mặc dù việc này rất cấp bách, cần đưa đi ngay nhưng khi nhìn thấy Châu Chấn Nam như vậy, Diêu Sâm vẫn không nhịn được mà nói: "Cậu ấn thế để nó tiêu hóa nhanh hơn à? Thú cưng có chuyện thì mang ra bác sĩ thú y đi chứ, sao lại tự thân vận động như này?"
Châu Chấn Nam giật mình: "Éc, Diêu Sâm?" Sau đó mới từ từ tiêu hóa lời hắn vừa nói: "À ừ nhỉ?... Gấp quá, quên mất..."
Vậy là Matata được an toàn đưa đến bệnh viện thú y.
Trong lúc bác sĩ đang rửa ruột cho Matata, Diêu Sâm và Châu Chấn Nam cùng nhau ngồi ở bên ngoài nói chuyện phiếm với nhau. Diêu Sâm cười một cái đầy lưu manh: "Nhìn con Matata này mới nhớ ra, hình như ngày mai là tròn một tháng chúng ta cá cược với nhau đúng không?"
Châu Chấn Nam liếc ngang: "Ờ, thế thì sao chứ?"
Diêu Sâm vẫn cười: "Cá cược về tình trạng của hai con chồn này nhỉ, mà cậu để Matata như vậy, chậc chậc chậc... Đã chuẩn bị tinh thần gọi tôi là anh chưa?"
"Cậu đừng có mà ngang ngược, còn chưa ngã ngũ đâu! Matata dù hơi gặp tai nạn nhưng vẫn rất béo tốt đấy nhé!" Châu Chấn Nam cãi lại một cách rất hùng hồn.
Diêu Sâm rút điện thoại ra, dùng vẻ mặt gợi đòn hỏi: "Cậu có chắc không?" Rồi mở phần hình ảnh ra, mở ra vài tấm để Châu Chấn Nam xem.
"Đây là lúc mới đón 2 đứa nó về nè." Diêu Sâm chỉ chỉ vào một bức, cả Hakuna và Matata đang đứng trước một chiếc thước đo, hai con lúc này vẫn đang cao ngang ngửa nhau, không hơn kém bao nhiêu.
Diêu Sâm lại chỉ sang một bức ảnh khác: "Còn đây là bức ảnh tôi chụp mấy ngày trước." Hai con chồn một đen một trắng vẫn đứng trước chiếc thước đo đó, nhìn rõ được Hakuna đã cao lên được tận 2 - 3 cm, nhưng Matata có vẻ không khác gì bức ảnh trước.
Nhưng trong mắt Châu Chấn Nam, nó vô cùng mũm mĩm, cả người như quả bóng, lông mượt mà, nhìn vừa sang chảnh vừa đáng yêu (y như cậu vậy). Cậu chống nạnh, hất cằm nói: "Như này là healthy và balanced, còn Hakuna nhà cậu béo phì sắp thành heo rồi đấy."
Diêu Sâm bật cười, ra vẻ lưu manh nhéo má cậu, nói: "Heo như cậu hả? Heo Chấn Nam?"
Châu Chấn Nam bất ngờ bị tập kích, khuôn mặt mềm mềm trắng trắng bị nhéo đến đỏ bừng cả hai má, cậu uýnh nhau với Diêu Sâm quen rồi liền bổ nhào vào người hắn. Nhận ra mình lại làm ra hành động không đúng lắm, Diêu Sâm nhanh chóng lật mặt, rút tay ra khỏi má cậu, cũng "lạnh lùng" đứng dậy. May mắn Châu Chấn Nam thần kinh thô, không nhận ra điều gì khác thường. Diêu Sâm sáng nắng chiều mưa cậu biết tỏng rồi.
Chờ thêm một lúc nữa, Matata được đưa ra, nằm ngay đơ không động đậy gì. Châu Chấn Nam sững người, nước mắt lại có dấu hiệu chảy ra, ngơ ngác nhìn Diêu Sâm: "Con tớ chết cứng người rồi à?"
"Không thể nào, con này khỏe lắm sao ngoẻo nhanh vậy được. Chắc nó đang ngủ mơ về đám đồ ăn xịn xò hôm trước tôi mua." Ủa mà hình như tiền mua thức ăn trước nay hình như đều do Diêu đại ca hắn bỏ ra?? Hơn nữa nhiều lần Châu Chấn Nam đi vắng hắn cũng là người phải chăm sóc hộ cho con Matata nữa??
"Thật không?" Cậu hít hít mũi, mắt hồng hồng. Diêu Sâm ngoảnh mặt ra đằng khác, nói: "Lừa cậu làm gì. Hỏi bác sĩ thú ý kia mà xem."
Sau khi xác nhận xong xuôi là Matata chỉ đang ngủ, Châu Chấn Nam mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người quen đường quen nẻo trèo tường vào trường, một mạch đi vào kí túc xá.
Bước vào căn phòng quen thuộc, Châu Chấn Nam nhìn con chồn vẫn còn đang nằm lăn quay ra ngủ, phì cười, sau đó cậu cười đến nỗi híp cả mắt lại, dưới ánh hoàng hôn chiếu vào phòng qua cửa kính, Diêu Sâm cảm thấy cậu thật giống một bông hoa hướng dương đang được tắm dưới ánh nắng mặt trời, làm cho người ta có cảm giác vừa ngọt ngào, vừa muốn đem nụ cười này cho vào lồng kính, Châu Chấn Nam mở đôi mắt đã cười tới long lanh ánh nước ra, đôi môi nhỏ mấp máy thật bắt mắt: "Không hiểu sao con chồn này nó có thể ngủ lăn quay ra như này được nữa, tớ đúng là thừa hơi mới đi lo cho nó."
Diêu Sâm nhìn đến ngu người, bỗng nhiên rất muốn nghe đôi môi đỏ hồng đầy đặn kia gọi mình là "anh", mở miệng cắt đứt tiếng cười của Châu Chấn Nam: "Tôi dám chắc rằng chỉ trong ngày một ngày hai Matata không thể lớn hơn Hakuna được đâu. Chi bằng giờ cậu gọi tôi là anh luôn đi."
"Hả???" Châu Chấn Nam quay ngoắt lại, nụ cười vụt tắt: "Never! Kết cục đã ngã ngũ đâu!!"
"Are you sure?" Diêu Sâm bước từng bước tới gần.
Châu Chấn Nam giữ ánh mắt đề phòng: "Cậu tính làm gì thế hả?"
Diêu Sâm đáp: "Tôi có làm gì cậu đâu. Ai như cậu, hôm trước đang yên đang lành tự nhiên ngoi lên giường tôi cạp tôi mấy cái liền."
"Tớ... tớ có cắn ai bao giờ đâu~"
Diêu Sâm bước thêm một bước, Châu Chấn Nam lùi lại một bước, tình thế thoạt nhìn khá buồn cười. Cuối cùng Châu Chấn Nam lùi tới mức không còn đường lui, lưng đập vào bức tường.
Diêu Sâm đứng trước mắt Châu Chấn Nam: "Ừ, không cắn."
Bỗng nhiên, hắn đập tay vào ngay vùng tường cạnh tai Châu Chấn Nam "rầm" một tiếng, nghiêng đầu, giữ khuôn mặt ngang tầm với mặt của cậu: "Thế nào? Giờ có gọi hay không?"
Châu Chấn Nam trong phút chốc bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, đỏ mặt tía tai, bình thường lúc đùa giỡn cậu gọi người ta là "anh" thì không sao, nhưng nghĩ đến việc gọi một đứa cùng khối với mình, tối ngày gần kề nhau là anh lại cảm thấy rất kì lạ. Quay ngang quay ngửa một hồi, Châu Chấn Nam vẫn không tìm ra được chỗ nào thích hợp để thoát khỏi Diêu Sâm, do khoảng cách rất gần nên cậu thậm chí còn có thể cảm nhận rõ được hơi thở mang theo hương vị nam tính của người đối diện.
Cuối cùng, cậu đành nhẹ giọng gọi "Anh" một tiếng. Cái cảm giác bị áp đảo khí thế hoàn toàn như thế này, thật là khủng bố quá đi mất! Châu Chấn Nam đưa tay áo lên, che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhìn lại càng thuần khiết đáng yêu.
Nào ngờ Diêu Sâm như vậy vẫn còn chưa hài lòng, còn hỏi lại: "Nói nhỏ quá, nói lại. Bình thường gọi mấy tên kia là anh hay lắm cơ mà, sao giờ như kiểu bị ép buộc thế?"
Châu Chấn Nam thầm chửi trong lòng, đờ mờ như thế này chính là ép buộc rồi còn "như kiểu" cái gì nữa!! Nhưng ngoài mặt, cậu vẫn tỏ ra cực kì ngoan ngoãn, chớp chớp mắt nói: "Tiểu Sâm ca."
Một kích tất sát.
Diêu Sâm bây giờ mới bắt đầu thấy mặt mình mỏng đi dần đều, tai bắt đầu đỏ lên, hắn đứng thẳng người dậy, nói: "Tốt. Từ nay về sau đều phải gọi như thế, rõ chưa? Sau này anh cũng sẽ thay đổi xưng hô, tỏ thái độ gì là không xong đâu đấy."
"Rõ rồi, tiểu Sâm ca!" Khi Châu Chấn Nam nhận thấy rằng mình gọi như vậy sẽ dễ nói chuyện với Diêu Sâm hơn, cậu bắt đầu gọi rất nhiệt tình, cái cảm giác khí thế bị áp đảo hoàn toàn mà không biết nên làm gì vừa nãy làm con tim bé nhỏ của cậu sợ hãi chết mất, không muốn cảm nhận lại thêm lần nữa đâu!
"Mà hình như cậu..." Thấy Diêu Sâm trừng mắt, Châu Chấn Nam sửa vội: "Hình như anh vừa nãy đang bận chuyện gì đúng không, không làm nữa sao?"
Diêu Sâm gật đầu: "Tối rồi, tắm rửa rồi ăn uống xong, tối anh đến trường làm nốt cũng được." Thấy ngữ khí của Châu Chấn Nam nghe mềm mại hơn bình thường rất nhiều, hắn hỏi: "Mà ở nhà em có anh chị gì không?"
Bạn đang đọc bộ truyện [AllxNam] Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [AllxNam] Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo, truyện [AllxNam] Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo , đọc truyện [AllxNam] Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo full , [AllxNam] Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo full , [AllxNam] Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo chương mới