Mãi đến khi cô hít thở không thông, Kỷ Hạo Du mới miễn cưỡng buông cô ra, nhìn hai má ửng hồng của cô, anh không khỏi gãi gãi chóp mũi của cô, khẽ hôn trên trán cô một cái, cảm giác thoải mái như gió xuân. "Anh đã đi đâu?" Đinh Tâm Nguyệt vẫn là nhịn không được hỏi. Kỷ Hạo Du không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm cô, gối đầu lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa, như có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô bằng cách này. "Em vừa đi gặp Giang đại sư." Đinh Tâm Nguyệt vừa nói, bàn tay ôm chặt lấy eo cô. "Làm sao vậy?" Cảm nhận được sự thay đổi của anh, Đinh Tâm Nguyệt ngước mắt lên, ngơ ngẩn nhìn anh. Vẻ mặt Kỷ Hạo Du ảm đạm, "Em không nên đi gặp ông ta!" Nhìn vẻ mặt có chút tức giận của anh, Đinh Tâm Nguyệt không chút nào trốn tránh, "Anh cho rằng nếu anh giấu em, em sẽ vĩnh viễn không biết được sao?"
"Anh giấu em chỉ vì không muốn em bị tổn thương!" Anh vốn tưởng rằng chỉ cần cô không biết, chuyện này liền sẽ được chôn giấu mãi mãi. Nhưng hiện tại, cô lại tự mình tìm hiểu! Đinh Tâm Nguyệt đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên môi của Kỷ Hạo Du, trên mặt nở nụ cười nhẹ, dịu dàng như ánh mặt trời, đánh sâu vào trái tim của Kỷ Hạo Du, "Hạo Du, em không biết bắt đầu từ khi nào, em rất để ý, để ý khi nào anh xuất hiện, để ý quá khứ của anh, để ý đến cái chết của anh..." Có lẽ, cô đã yêu anh từ lúc nào không hay. Có lẽ từ cuộc gặp gỡ trong hôn lễ của bọn họ, hay là từ những lần anh cứu cô, cũng có thể là từ khi nhìn thấy những bức ảnh đó?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!