"Thần Vĩ, đưa bọn họ vào động phòng!" Kỷ phu thu lại cảm xúc, quay lưng đi, mặc dù không đàng lòng nhưng bà phải làm điều đấy cho con trai mình. Anh ta ngăn ở trước mặt Đinh Tâm Nguyệt cười khẽ với cô một tiếng rồi đột nhiên ôm ngang eo cô, nhét cô vào trong quan tài. Đinh Tâm Nguyệt liều mạng giãy dụa, muốn đứng lên, lại thấy ánh sáng càng ngày càng ít. Đong đong đong! "Thả tôi ra!" Thả tôi ra! Đinh Tâm Nguyệt gào thét, gõ nắp quan tài. Cô lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói, "Đêm nay là đêm tân hôn của cô. Sau đêm nay, cô sẽ được thả. Chỉ cần ở lại với Hạo Du đêm nay!" Đó là giọng nói của Kỷ phu nhân! "Kỷ phu nhân, bà không được mê tín, mau thả tôi ra!" Đinh Tâm Nguyệt hét lên nhưng cô không biết là Kỷ phu nhân ở bên ngoài đã rời đi rồi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tiếng la hét của Đinh Tâm Nguyệt trở nên khàn đặc, cuối cùng cô không còn sức để hét lên nữa. Bởi vì sợ hãi, cô vẫn luôn ưỡn người và cũng không dám nhìn người phía dưới mình. Lúc này, cô không thể không cúi đầu, nhìn thấy người có sắc mặt trắng bệch kia, rồi cô sợ hãi chống người lên nhưng bị đụng trúng ván quan tài nên thân thể bị ép cúi xuống, vừa khéo nhìn thấy cánh môi trắng như tuyết của Kỷ Hạo Du ở trước mặt mình, cô sợ tới mức liên tục quay mặt đi. Cơ thể bên dưới người cô đã cứng ngắc. Đinh Tâm Nguyệt nheo mắt, không để bản thân thấy nó. Tại sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!