Một lát sau, Kỷ Thần Vĩ đột nhiên từ trong túi lấy ra một cái chai, cầm trong tay, hướng Đinh Tâm Nguyệt cười, "Thứ này thật đúng là dùng tốt, bằng không Hạo Du của cô còn không có nhanh như vậy lọt vào trong tay của tôi đâu!" "Anh nói cái gì?" Đinh Tâm Nguyệt hoảng sợ nhìn chằm chằm anh ta. "À, đúng đúng đúng, cô còn không biết nhỉ? Hạo Du của cô sớm đã bị tôi thu vào cái chai này, nó không bao giờ cứu được cô nữa, ha ha ha!" Kỷ Thần Vĩ cười làm lòng của Đinh Tâm Nguyệt nguội lạnh. Cô nhào qua, muốn đoạt lấy cái chai trong tay anh ta, nhưng là lại chụp vào không khí, suýt nữa ngã trên mặt đất. "Chị dâu nhỏ, chị không sao chứ?" Dương Hoa Hoa chạy chậm tới, nâng đỡ Đinh Tâm Nguyệt và quan tâm dò hỏi. "Kỷ Thần Vĩ , đem anh ấy trả lại cho tôi!" Đinh Tâm Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm cái chai kia. Hạo Du hiện tại khẳng định rất khó chịu. "Đừng có gấp, đợi chút, tôi liền sẽ làm nó tan thành mây khói, khiến nó vĩnh viễn không thể xuất hiện ở chỗ này." Kỷ Thần Vĩ hung ác nhìn chằm chằm cái chai kia, tựa hồ là như nhìn thấu qua, trong mắt lóe lên ý giết chốc.
"Anh dám!" Đinh Tâm Nguyệt gào rống. "Tại sao tôi lại không dám?" Nhìn Kỷ Thần Vĩ lấy ra một cái bật lửa. Cạch! Ngọn lửa đỏ cháy lên, tia sáng màu đỏ ở trong mắt Đinh Tâm Nguyệt như là một vùng biển lửa, tùy ý thiêu đốt, hủy diệt trước mắt hết thảy. "Không thể!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!