Ngải Mạn Thu lau sạch nước mắt nơi khóe mắt cho Đinh Tâm Nguyệt, rồi mở cái túi mình mang theo ra, bên đó có bình súp nóng hổi, mùi thơm ngon theo đó thoát ra bay lên phả vào mặt Đinh Tâm Nguyệt làm cho mây đen u ám trong lòng Đinh Tâm Nguyệt bị cuốn đi không ít. Đây là món súp trái cây hỗn hợp mà cô yêu thích nhất, cũng là món mà cô cùng Ngải Mạn Thu hay nấu nhất. "Chỉ có cậu là hiểu tớ thôi!" Đinh Tâm Nguyệt chớp chớp mắt nhìn, Ngải Mạn Thu cười lại, "Cậu mau uống đi, bằng không thì sẽ lạnh mất, uống không ngon đâu." Cô bưng súp trong chén lên uống sạch toàn bộ, rồi cảm thấy chưa đủ nên lại đổ ra một chén nữa. Có lẽ, đây là thứ ngon nhất mà cô được uống sau hai ngày qua. Cô hẳn là nên cảm ơn Mạn Thu thật tốt. Sau đó hai người trò chuyện phiếm qua một lúc, Đinh Tâm Nguyệt sờ sờ mồ hôi trên trán có chút nghi hoặc: "Mạn Thu à, sao tớ cảm thấy nóng quá?" Bây giờ đang là mùa xuân, làm sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?
"Cậu vừa uống nhiều súp đó nên đi nằm một lát đi, hẳn là sẽ tốt hơn thôi." Ngải Mạn Thu nói xong đứng lên, kéo kéo bắt cô đi ngủ. "Đều là do tớ quá tham lam, uống nhiều như vậy mà, đây còn là súp nóng, uống nhiều chắc khó tránh sẽ bị nóng." "Làm người không thể quá tham lam, hiện tại cậu biết chưa?" Ngải Mạn Thu trêu ghẹo nói. "Mạn Thu!" "Cậu nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tớ phải về trước đây!" Khoảng cách giữa hai thành phố khá xa, lúc này về cũng phải đi nhanh mới kịp về. "Nhưng mà tớ không nỡ để cậu đi!" Nơi này quá âm u, cô không muốn người bạn thân nhất này rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!