Tông Phổ lĩnh mệnh, trực tiếp tắt vào mặt Tôn Vân Thạch.
Tôn Vân Thạch bị vả đau, mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.
Nhìn đám người trước mắt này, Tôn Vân Thạch trong lòng nhất thời phát điên, hoảng loạn kêu to lên: "Các người là ai, các người muốn làm gì?"
Mày không phải nói, người chọc vào Tôn thiếu mày đều không có kết cục tốt hả?" Tân Trang trêu tức nói: "Hiện tại, tao chọc mày đây, xin mày làm cho tao coi thử mày định cho tao có kết cục không tốt như thế nào vậy?"
"Tôi....."
Tôn Vân Thạch cứng người, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện Triệu Thục Viện nói với mình, nhất thời mình một cái, mừng rỡ kêu lên: Anh là... Tần thiếu?”
Tần gia!
Tần thiếu!
Người này nhất định là người bị Ninh Chiết lừa, cố tình mạo danh anh để hại anh!
“Bây giờ mày biết tao là Tần thiếu rồi hả?"
“Tôn Vân Thạch, cậu to gan quá đó!”
"Ngay cả tôi, gia tộc lớn ba đời đất Giang Châu ở trước mặt Tân thiếu đều chỉ như cháu trai của ngài ấy, cậu chán sống hay sao mà dám đánh người của Tăn thiếu!"
Những phú thương Giang Châu phía sau Tần trang nhao nhao anh một câu, tôi một câu răn dạy Tôn Vân Thạch, trong đó không thiếu kẻ đang vui sướng khi người gặp họa.
Những phú thương này, Tôn Vân Thạch phần lớn không biết.
Nhưng bên trong vẫn có hai người anh có qua lại.
Địa vị của hai lão này ở Giang Châu cao hơn Tôn gia nhà anh đó.
Ngay cả bọn họ đều ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tăn Trang, Tôn Vân Thạch làm sao dám hoài nghi lời nói của mọi người nữa.
Tôn Vân Thạch ở trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Ninh Chiết, lại hoảng loạn giải thích với Tân Trang: "Tân thiếu, ngài hiểu lầm rồi, kẻ đánh người buổi sáng không phải tôi, là Ninh Chiết, hắn giả mạo tôi, vu oan giá hoạ cho tôi! Cầu Tần thiếu xem xét điều tra, tôi thật sự oan uống lắm!"
“Ninh Chiết?”
Tần Trang khẽ nhíu mày: "Thằng này là ai nữa? Có ai biết không?”
Một phú thương lập tức mở miệng trả lời: "Ninh Chiết là chồng của Tô Lan Nhược, con gái của người đứng đầu Tô gia hiện giờ, cậu ta chỉ là phế vật mà thôi, làm sao mà dám đánh người của Tân thiếu”
“Đúng!” Tên bên cạnh gật đầu phụ hoạ: "Loại phế vật như Ninh Chiết, không có gan đâu! Nhất định là Tôn Vân Thạch đang nói dối”
Nghe hai người nói, trong mắt Tân Trang đột nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Tần thiếu, tôi thật sự không nói dối!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!