“A!! Niệm Nam, cậu thế nhưng đồng ý! Tôi còn tưởng cậu sẽ từ chối tôi nữa chứ, tôi thật sự rất vui, chúng ta có thể cùng đi nghe nhạc a!” Đường Sóc kϊƈɦ động nhảy cẫng lên, người làm trong nhà nghi hoặc khó hiểu nhìn anh.
Ôn Niệm Nam cười khẽ ra tiếng, gia hỏa này vẫn giống như trước đây.
“Gần đây có rất chuyện phiền lòng nên tôi muốn ra ngoài thư giãn một chút. Ngày mai mấy giờ?”
“A, cái này… giờ… Để tôi nhìn xem, bốn giờ rưỡi chiều mới bắt đầu, chúng ta có thể đi sớm dạo một vòng.”
“Được, mai gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Niệm Nam không khỏi giơ cao khóe miệng, trước kia gia hỏa này thường xuyên ở trước mặt cậu làm những chuyện không nói nên lời.
Thường xuyên đi ngang phòng học cậu, thường xuyên gặp mặt cậu ở một vài nơi, sau đó thế nhưng trực tiếp tại lễ kỷ niệm thành lập trường, trước mặt bao nhiêu người thổ lộ với cậu, mấy năm qua đi tính cách kia vẫn không thay đổi.
Trong khoảng thời gian này cảm xúc cậu quá mức căng thẳng, buổi tối đầu lại đau buốt đến mức không thể nào ngủ được, nghe chút nhạc để thả lỏng tinh thần có lẽ là chuyện tốt.
Ngày hôm sau, Ôn Niệm Nam ngày thường luôn chăm chút bề ngoài khó có lúc lại ăn mặc đơn giản, lúc nhìn thấy cậu dì Lam cũng phải giật mình hoảng sợ.
Ôn Niệm Nam vừa tới cửa mang giày thì Từ thúc đi tới.
“Phu nhân, cậu ăn mặc như vậy là muốn đi đâu vậy?”
“Đi nghe nhạc hội với bằng hữu, buổi tối mới trở về.” Ôn Niệm Nam một bên cột dây giày một bên nói.
Từ thúc lại hỏi: “Bằng hữu? Là Đường Sóc thiếu gia ở bệnh viện sao?”
“Ân.”
“Phu nhân, theo tôi biết thì năm đó Đường thiếu gia đã từng theo đuổi cậu, cậu cùng anh ta ra ngoài như vậy, thiếu gia biết sẽ tức giận.”
Tay cột dây giày của Ôn Niệm Nam thoáng ngừng lại, tự giễu nói: “Anh ấy sẽ không quan tâm đâu, cháu cùng ai bên ngoài sao có thể làm anh ấy sinh khí được?”