TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đêm mưa hôm đó, ngài Phó ngủ ngon lành bất ngờ.
Trước kia luôn bị đau đớn tra tấn đến mức cả đêm không thể ngủ, nhưng lần này nhờ kỹ thuật mát xa của Đường Thuần, vậy mà hữu ích một cách kỳ lạ.
Ngài Phó rất vừa lòng, lợi ích sau khi vừa lòng chính là, khi Đường Thuần nhận được lương thử việc tháng đầu tiên, số tiền nhiều hơn con số mười vạn quy định trên hợp đồng tận hai vạn.
Khi tin nhắn thông báo của ngân hàng gửi tới, Đường Thuần khiếp sợ mở to mắt nhìn, đứng yên tại chỗ nhìn đi nhìn lại con số kia vài lần, sau khi chắc chắn không phải mình hoa mắt thì lại vội vàng chạy đi tìm ông Lý hỏi thăm tình hình.
Ông Lý cũng không ngờ, chẳng qua chỉ nhiều hơn hai vạn mà đã khiến Đường Thuần kích động như vậy, trong lòng càng cảm thấy đứa nhỏ này ngây thơ, sau đó ông ấy mới cười giải thích nguyên do.
Có lẽ vì đã ở cùng ngài Phó quá lâu rồi, tư duy của ông Lý cũng lây nhiễm chút gì đó không ít thì nhiều, đã hoàn toàn quên mất với người bình thường mà nói, con số hai vạn đã là một khoản tiền rất lớn.
Sau khi biết được là công lao của việc “mát xa đêm khuya” ngày hôm đó, Đường Thuần lập tức vui mừng nở hoa. Đêm đó cuộc đối thoại diễn ra đến giữa chừng, cô đã hối hận vì quyết định “Đang yên đang lành tự tìm việc” của mình. Đặc biệt sau đó, Phó Hạo Nguyệt còn “Nổi hứng” chỉ dạy cô “Làm sao để phán đoán phái nam chất lượng tốt”, khiến Đường Thuần dâng lên xúc động hận không thể vung tay tát chết bản thân nửa giờ trước đó.
Nhưng giây phút này, trong khoảnh khắc nhận được tiền lương, Đường Thuần đã bình tĩnh lại, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ muốn nghe thêm vài câu lải nhải của “ông cố nội” Phó.
Tiền tăng ca tận hai vạn tệ đó, ai mà lại không thích chứ?
Đường Thuần thật sự vui mừng đến nở hoa, đêm hôm đó lập tức chia sẻ niềm vui này với Lục Tiểu Mạn, sau đó hứa hẹn bao ăn cũng được nhắc tới thêm lần nữa.
Lục Tiểu Mạn: “Hứa rồi nhé, đợi khi nhận được tiền lương sẽ mời tớ ăn một bữa no nê, không được chơi xấu đâu đấy!”
Đường Thuần không hề quên, chỉ là công việc của cô hơi đặc biệt. Tuy rằng tiền lương đãi ngộ không có gì để nói, nhưng thời gian làm việc nhiều, cả tuần cũng không có ngày nghỉ phép, có việc cần ra ngoài phải xin phép ông Lý hoặc Phó Hạo Nguyệt. Tuy rằng hai người đều tương đối dễ tính trong phương diện này, nhưng mà xin nghỉ nhiều khó tránh khỏi sẽ khiến người ta để ý, bởi vậy nếu không có việc gấp gì cấp thiết thì gần như Đường Thuần sẽ không mở miệng xin nghỉ.
Nhưng mà nghĩ lại thì, ba mươi ngày qua ngoại trừ lần tìm phòng trọ và về trường học dọn đồ ra, hình như cô chưa hề ra ngoài chơi lần nào. Mỗi ngày sau khi tan làm đều làm ổ trong phòng trọ, buổi sáng sau khi thức giấc lập tức chạy đến nhà họ Phó. Gần mười bốn tiếng trong hai mươi tư tiếng đồng hồ một ngày phải đối mặt với hai người đàn ông kỳ quái, cuộc sống thật sự hơi buồn tẻ, thi thoảng còn có cảm giác như lạc vào miếu hòa thượng.
Đường Thuần cho rằng, tuy mình không thể tùy ý lãng phí thời gian quý báu một cách bừa bãi, nhưng thi thoảng vẫn cần hưởng thụ.
Vì thế chiều hôm sau, Đường Thuần tươi cười đến tìm ông Lý muốn xin nghỉ một ngày.
“Đi chơi với bạn à?” Vừa nghe thấy Đường Thuần muốn xin nghỉ, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ông Lý chính là: Sợ rằng cậu chủ lại không ăn cơm ngon miệng được rồi.
“Vâng, trước kia tôi đã hứa với bạn mình sau khi nhận lương sẽ mời cô ấy đi xõa một bữa.” Da mặt Đường Thuần khi mỏng khi dày, khi nhận tiền không rụt rè chút nào, lúc này lại đỏ mặt, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng mang ý thăm dò: “Quản gia Lý, là thế này, hơn một tháng qua tôi cảm thấy có thể làm việc ở nhà họ Phó là chuyện rất vinh hạnh, chỉ là cả ba mươi ngày trong một tháng đều phải làm việc, sau khi thể nghiệm tôi cảm thấy cường độ hơi lớn, cho nên có thể làm phiền ông thương lượng với ông chủ giúp tôi, một tháng có thể cho tôi nghỉ ngơi một hai ngày được không?”
Hình như Đường Thuần cũng hiểu rõ, bản thân nhận tiền lương cao như thế, còn mở miệng muốn có ngày nghỉ, khả năng hơi quá đáng. Thấy quản gia không nói câu nào, cô lại bổ sung thêm một câu: “Có thể giảm bớt tiền lương tương ứng, tôi sẽ không để ý, nhưng còn phải xem ông và ngài Phó nghĩ thế nào.”
Ông Lý đứng ở cửa sau, cầm bình phun nước, trong đầu lại không có tâm trạng tưới nước, biểu cảm trên mặt giống như đang suy tư điều gì đó.
Đường Thuần yên lặng quan sát ông Lý, nhìn thấy khuôn mặt ban đầu luôn cười hì hì, lúc này đột nhiên lại không có biểu cảm nào, trong lòng dâng lên cảm giác bất ổn, cho rằng chuyện này tám chín phần mười là hỏng rồi.
Yêu cầu của cô quá đáng lắm sao? Một tháng nghỉ một hai ngày chắc là vẫn được nhỉ? Nhưng mà trước đây khi ký hợp đồng cô không hề đưa ra yêu cầu, bây giờ lại nói muốn có ngày nghỉ, có phải hơi không có tinh thần tuân thủ hợp đồng hay không?
Đường Thuần yên lặng rối rắm trong lòng, không ngờ lúc này ông Lý cũng đang âm thầm sốt ruột: Chuyện này là sao? Nếu như Tiểu Đường cảm thấy công việc này quá vất vả muốn hủy hợp đồng thì phải làm sao bây giờ? Ai, vất vả lắm mới tìm được một nhân viên điều dưỡng hợp ý cậu chủ, nếu như chạy mất, sau này sợ là chuyện ăn cơm uống thuốc của cậu chủ lại khó giải quyết rồi. Cũng thật sự làm khó cho Tiểu Đường, cô gái nhỏ đang tuổi độ tuổi thanh xuân phơi phới, mỗi ngày đều phải ứng phó với ngài Phó tính tình quái đản… Có phải nên tăng thêm chút tiền lương sẽ thích hợp hơn hay không? Khó khăn lắm mới nhặt được của báu, để chạy mất rất đáng tiếc!
“Ách... Quản gia Lý, nếu không được thì...” Đường Thuần mở miệng phá tan bầu không khí yên lặng.
Ông Lý nghe thấy câu này, hình như sợ cô nói ra hai chữ “Từ chức”, vì thế vội vàng cười đáp: “Được! Đương nhiên là được rồi! Tiểu Đường, ngày nào cô cũng làm việc vất nhà như vậy, đúng là phải có thời gian nghỉ ngơi tử tế, hay là thế này nhé, không trừ tiền lương nữa, mỗi chủ nhật coi như ngày nghỉ của cô, được chứ?”
Hai chữ “Quên đi” nghẹn trong cổ họng chậm chạp chưa nói ra, Đường Thuần ngơ ngác nhìn ông Lý trước mắt, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, cô hưng phấn mở miệng: “Thật sao? Vậy thì ngại quá, thật ra trừ chút tiền lương cũng không thành vấn đề, dù sao cũng do tôi trái với hợp đồng trước…”
“Không sao không sao, do chúng tôi suy xét chưa được chu toàn mới đúng.” Ông Lý nói, sau đó mới tiếp tục tưới nước cho bụi tường vi đang gào khóc đòi ăn: “Mai chính là chủ nhật, cô có thể ra ngoài chơi với bạn mình cho thoải mái.”
Đường Thuần không ngờ, bản thân không bị trừ một đồng tiền nào, còn gặp được chuyện tốt mỗi tuần nghỉ một buổi, nụ cười trên khóe miệng chỉ thiếu chút nữa đã ngoác đến tận mang tai. truyện teen hay
“Vâng, đã lâu lắm rồi tôi không ra ngoài chơi rồi! Lát nữa tôi sẽ viết trước thực đơn ba bữa ngày mai cho ông chủ, nếu ông chủ lại kén chọn thì bảo đầu bếp nấu theo thực đơn là được.”
Ông Lý nghe xong, hai mắt đang rũ xuống lập tức sáng ngời, càng cảm thấy Tiểu Đường chính là báu vật đã xinh đẹp còn tốt bụng.
“Vậy phiền cô viết thêm vài món ăn nữa, Tiểu Đường cô cũng biết tính nết của cậu chủ rồi đấy, tôi sợ đến lúc đó đầu bếp không ứng phó nổi.” Nói tới đây, ông Lý lại thêm một câu: “Nhớ viết cả món đầu cá hấp ớt kia nhé, nó chính là món ăn trong lòng cậu chủ mấy ngày gần đây đấy.”
...
Trưa hôm đó, Đường Thuần nhanh nhẹn viết thực đơn gần hai mươi món ăn, bởi vì trong mắt cô, chuyện “ông cố nội” Phó phát bệnh là chuyện thường xuyên, để phòng ngừa bất trắc vẫn nên viết nhiều thêm một chút thì tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, Phó Hạo Nguyệt đi từ phòng ngủ đến phòng ăn đúng giờ, vừa ngồi xuống bàn ăn, nhìn lướt qua bữa sáng tinh xảo trên bàn anh đã nhận ra điểm không thích hợp.
Mày hơi nhíu lại khó có thể nhận ra, sau đó anh mở miệng hỏi: “Đường Thuần đâu?”
Ông Lý đứng cạnh bàn ăn nghe thấy câu hỏi ấy, cũng biết khó tránh khỏi chuyện này, vì thế bước lên trước một bước giải thích: “Hôm nay cô Tiểu Đường ra ngoài đi chơi với bạn.”
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng, truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng , đọc truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng full , Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng full , Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng chương mới