TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Con mèo này là cô phát hiện hai ngày trước, có lẽ là ra ngoài rong chơi rồi lạc đường, cho nên mới vô tình chạy vào nhà họ Phó.
Nhưng nhà họ Phó rất sạch sẽ, không có thùng rác để lục lọi, Đường Thuần vô tình nhìn thấy, con mèo này đang đói bụng gặm lá cây.
Lúc đó Đường Thuần rất đau lòng, cho nên đã đem bữa trà chiều mà Phó Hạo Nguyệt không ăn cho con mèo này. Có lẽ nó biết là có người cho ăn, thế là con mèo này bèn ỷ lại ở đây, ngày bình thường cũng không lên tiếng, cứ núp trong bụi cây ngủ nướng, mãi đến khi Đường Thuần tới cho ăn thì mới thò đầu ra, ngoan ngoãn khiến Đường Thuần rất thích.
Nhưng sự việc hôm nay thật sự là tai bay vạ gió, cú đá kia của Giang Kình lại đúng lúc đá hòn đá văng vào chân con mèo này, Đường Thuần vốn là tới cho nó ăn cơm, kết quả lại gặp phải chuyện này.
Vết thương của con mèo nhỏ trông có chút nghiêm trọng, vết thương hiện tại đang chảy máu, đến cả tư thế đi đường cũng thay đổi, Đường Thuần tỉ mỉ đến mức lúc này còn có thể nhận ra cơ thể nó đang run rẩy, có lẽ là rất đau.
Nhưng cho dù là như vậy, con mèo nhỏ cũng không kêu loạn, chỉ ngoan ngoãn đi theo Đường Thuần.
Có lẽ là nó cũng biết, ở trong vườn hoa hoa lệ sạch sẽ này, nếu như nó kêu loạn thì rất có khả năng sẽ bị người ta đuổi đi.
Trong lòng Đường Thuần cực kỳ khó chịu, có lẽ loài người luôn có một loại cảm giác thương xót động vật nhỏ không nói rõ được, cho nên bây giờ nhìn thấy vết thương của con mèo nhỏ, trong lòng cũng có chút nhói đau.
Suy nghĩ một lúc, Đường Thuần ôm con mèo vào trong lòng, khéo léo tránh cái chân bị thương của nó ra, bước nhanh về phía biệt thự.
Lúc này ông Lý đang chăm hoa tường vi ở cửa sau, có lẽ là tâm trạng rất tốt nên trong miệng còn ngâm nga bài hát cũ.
"Quản gia Lý..."
Ông Lý đang tưới nước nghe thấy giọng nói quen thuộc, còn chưa quay người lại đã mở miệng nói: "Là Tiểu Đường à, có chuyện gì..."
Lời nói được một nửa thì dừng lại, ông Lý quay người kinh ngạc nhìn thấy con mèo bẩn thỉu trong lòng Đường Thuần, nhất thời còn tưởng là mình hoa mắt, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng: "Tiểu Đường, con mèo này ở đâu ra thế?"
Đôi mắt lão thị vừa nhìn một cái đã chú ý tới cái chân bị thương của mèo con, lúc này ông ấy vội vàng đặt bình tưới nước xuống, bước lẹ tới chỗ Tiểu Đường.
"Ai ôi ôi, sao con mèo nhỏ này lại bị thương rồi?"
Có thể là sau khi con người lớn tuổi rồi, trái tim cũng mềm mại hơn nhiều, cho dù là lần đầu tiên thấy mèo con, nhưng lại vẫn cảm thấy đau lòng vì nó.
"Bị người khác đá..." Đường Thuần nói, nhưng giọng điệu hơi lạc đi.
"Tên chó má nào? Lòng dạ độc ác như vậy." Ông Lý hung hăng mắng một câu, sau đó lại nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu con mèo con.
Mà con mèo trốn trong lòng Đường Thuần lúc đầu có chút sợ người lạ, sau khi ông Lý lại gần lại vô thức rúc sâu vào trong lòng Đường Thuần hơn một chút, mãi đến khi phát hiện ông Lý không có ác ý thì lúc này mới dần dần thò đầu ra ngoài.
Đường Thuần thấy dường như ông Lý cũng không ghét con mèo này, vì vậy âm thầm mong đợi mở miệng hỏi: "Quản gia Lý, con mèo này bị thương, để ở bên ngoài tôi không yên tâm, tôi có thể để nó tạm thời ở trong biệt thự không?"
Ông Lý vừa nghe thấy lời này, động tác ngừng lại một lát, ngay sau đó chậm rãi thu tay về, bất đắc dĩ thở dài nói: "Tiểu Đường à, chuyện này tôi không làm chủ được... Cô biết con người cậu chủ ngại nhất là phiền phức, theo như tôi biết thì cậu chủ không có hảo cảm với động vật nhỏ, cho nên..."
Còn chưa nói xong, ánh mắt của Đường Thuần đã tối xuống.
Cô cũng có thể đoán ra được, với cái tính cách của Phó Hạo Nguyệt, hẳn là sẽ không cho phép mèo hoang xuất hiện trong nhà họ Phó. Thật ra lúc trước không phải Đường Thuần chưa từng nghĩ tới việc tự mình nuôi, nhưng lúc đầu khi thuê phòng, chủ nhà đã nói rõ là không được nuôi động vật nhỏ, nếu không cô đã đem con mèo này về nhà nuôi từ lâu rồi.
Ông Lý âm thầm quan sát Đường Thuần, thấy cô gái nhỏ mất mát như vậy, trong lòng cũng có chút không đành lòng, vì vậy lại mở miệng nói: "Tiểu Đường, nếu cô thật sự muốn nuôi con mèo này, không bằng tự mình đi tìm cậu chủ nói chuyện, con người cậu chủ tai mềm, cô cầu xin một chút nói không chừng cậu chủ sẽ cho con mèo này ở lại thì sao."
Đường Thuần sửng sốt hai giây, luôn cảm thấy lời này của ông Lý quá không thực tế.
Nhưng dường như bây giờ cũng đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Cho dù con mèo này không thể ở lại nhà họ Phó, nhưng nhất định phải tới bệnh viện thú y để xử lý vết thương, buổi tối bệnh viện đã đóng cửa từ lâu, cô cũng phải xin nghỉ buổi sáng mới có thể đi được.
Nghĩ ngợi một lúc, Đường Thuần gật đầu.
"Được rồi quản gia Lý, tôi biết rồi."
...
Đúng lúc đang là buổi chiều nhàn nhã, bây giờ ngài Phó đang ở trong thư phòng đọc sách.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, dường như trong không khí còn có mùi mực không ngừng quanh quẩn, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt lên mặt tờ giấy hơi ố vàng kia, dáng vẻ mọi thứ đều bình yên theo thời gian.
Phó Hạo Nguyệt lật một trang sách, một tay nâng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng, truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng , đọc truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng full , Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng full , Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng chương mới