TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nói không căng thẳng là giả, dù sao trước đây khi ký hợp đồng, đúng là ông Lý đã nói qua với cô về chuyện kiểm tra sức khỏe cho ngài Phó.
Nhà họ Phó mời nhân viên điều dưỡng, vì muốn nuôi ngài Phó trắng trẻo mập mạp, đặc biệt là các loại bệnh vặt trên người anh, tuy rằng đều không tính là quá nghiêm trọng, nhưng mà kết hợp với nhau thì e là cũng đủ khiến anh giảm tuổi thọ.
Trước đây hình như nhà họ Phó không có ai quan tâm tới sống chết của Phó Hạo Nguyệt, ngoại trừ ông Lý thì dường như tất cả mọi người đều hy vọng anh chết sớm chút, ngay cả bản thân Phó Hạo Nguyệt cũng cảm thấy mình sống đủ rồi.
Nhưng hiện giờ, có vẻ như lại có thêm một người hy vọng Phó Hạo Nguyệt có thể sống lâu thêm chút.
Ít nhất trong kỳ hạn hợp đồng, Đường Thuần vẫn hy vọng Phó Hạo Nguyệt có thể “Khỏe mạnh” thêm chút, nếu không đến lúc đó bị trừ tiền lương, vậy chắc chắn cô sẽ cực kỳ đau lòng. Cop qua cop lại, t????ở lại t????ang chính # ????????Um???? ????uyện.VN #
Nhà họ Phó có bác sĩ riêng chuyên khám bệnh tại nhà, là bác trai đã hơn sáu mươi tuổi, họ Trần, nghe nói cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong ngành. Còn chuyện vì sao nhân vật như vậy lại đến nhà họ Phó làm bác sĩ gia đình, nguyên do chỉ đơn giản là vì “Sức mạnh của đồng tiền”.
Ngày thường bác sĩ Trần ngồi khám ở bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong thành phố, không thể coi là nhàn nhã, nhưng cũng may người bệnh Phó Hạo Nguyệt này không làm ầm ỹ, tuy bệnh vặt trên người nhiều, nhưng đa phần đều mang theo từ trong bụng mẹ, không có phương pháp trị liệu cứng nhắc nào, chỉ có thể dựa vào điều dưỡng tỉ mỉ.
Nhưng nhìn từ phương diện khác, Phó Hạo Nguyệt lại là người bệnh cực kỳ không nghe lời, bỏ ngoài tai lời dặn dò của bác sĩ là chuyện thường xuyên, số thuốc kê cho anh, anh chỉ uống theo tâm trạng, cho nên bao nhiêu năm qua dù tay nghề của bác sĩ Trần rất giỏi nhưng sức khỏe của Phó Hạo Nguyệt lại vẫn như cũ, không khởi sắc chút nào.
Ngày phải tới bệnh viện kiểm tra, tâm trạng của Đường Thuần rất căng thẳng, còn thấp thỏm hơn so với thi tốt nghiệp đại học.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Thuần chưa bao giờ hoảng loạn bất an trong vấn đề học tập, bởi vì ngày thường cô đều học tập chăm chỉ, rốt cuộc trình độ của bản thân ở mức nào cô cũng rõ ràng, cho nên trước mỗi lần thi cử đều rất tự tin. Tuy rằng từ khi cô tới nhà họ Phó làm việc đến hiện tại, mỗi ngày cô đều canh chừng kỹ việc ăn cơm uống thuốc của ngài Phó, nhưng vẫn không tránh khỏi có đôi khi “ông cố nội” Phó này tự dưng lại “phát bệnh”, cũng từng có lần không muốn ăn cơm uống thuốc, hơn nữa buổi tối cô cũng không có cách nào canh chừng Phó Hạo Nguyệt đi ngủ đúng giờ, nói không chừng ngày nào anh cũng thức đêm nghe hí kịch.
Nghĩ đến đây, Đường Thuần lại hơi đau đầu.
Phía bên ông Lý với Phó Hạo Nguyệt lại cực kỳ thản nhiên, dù sao Phó Hạo Nguyệt cũng đã từng làm kiểm tra kiểu này không dưới mấy chục lần, kết quả mỗi lần đa phần giống nhau, chỉ khác rất nhỏ, hình như ngay cả ông Lý cũng đã từ bỏ giãy giụa.
Lịch hẹn kiểm tra vào hai giờ chiều, hiện tại đã là một rưỡi, tài xế đã dừng xe trước cửa biệt thự, nhưng mà “ông cố nội” Phó vẫn thảnh thơi ngồi trên ghế sô pha như cũ, không biết khi nào trong tay đã đổi sang một quyển tiểu thuyết nổi tiếng nước Pháp, không hề có ý định muốn đứng dậy.
Ánh mặt trời đang đẹp, tia nắng ấm áp chiếu lên người đàn ông khiến da anh sáng đến rực rỡ, Nguyệt Nguyệt đang nằm cuộn mình bên chân anh, hơn nửa người dựa sát vào Phó Hạo Nguyệt, ngủ rất say sưa.
Hình ảnh năm tháng êm đềm nhìn qua vô cùng hài hòa, ngay cả ông Lý đang đứng bên cạnh cũng không thể không thích ý nheo mắt lại, trong lòng không nhịn được thầm than một câu: Đúng là bình yên quá…
“Quản gia Lý...”
Giọng của Đường Thuần đột nhiên truyền từ phía sau đến, ông Lý quay đầu, liếc mắt một cái đã đối mặt với biểu cảm lộ vẻ rối rắm của Đường Thuần.
“Tiểu Đường, vẻ mặt này là làm sao vậy?” Ông Lý cười ha ha, quan tâm hỏi.
“Tài xế đã chờ ở cửa, có phải chúng ta nên chuẩn bị ra ngoài đến bệnh viện rồi không?”
Đường Thuần vừa dứt lời, hình như ông Lý mới nhớ ra điều gì đó. Sau khi “Ồ” một tiếng, ông ấy mở miệng mang vẻ xin lỗi: “Xem trí nhớ của tôi này, người già rồi đầu óc cũng không còn nhanh nhạy, suýt nữa đã quên hôm nay là ngày cậu chủ đi khám.”
“Tôi đã xác nhận với bệnh viện bên kia rồi, hai giờ chiều bắt đầu kiểm tra chính thức, bây giờ đã một rưỡi rồi, hay là tôi đi nói với ông chủ một tiếng nhé?”
“Ai, không vội, bây giờ cậu chủ đang đọc sách, Nguyệt Nguyệt cũng đang ngủ ngon lành, đợi thêm lát nữa vẫn chưa muộn.”
Nhìn vẻ mặt quan tâm và lo lắng của Đường Thuần, ông Lý thầm nghĩ đúng là chọn được báu vật rồi, bây giờ nhân khẩu nhà họ Phó tiêu điều, nếu như ngày sau có người như Đường Thuần nhớ thương ngài Phó rồi, thì dù là lúc này trực tiếp nằm vào quan tài ông ấy vẫn có thể ngủ yên ổn.
Đường Thuần đâu biết suy nghĩ của ông Lý đã méo mó tới mức này, nghĩ tới quãng đường đến bệnh viện phải mất hai mươi phút, sọ não cô lại đau đớn kêu ong ong.
“Khả năng trên đường đi còn tốn chút thời gian, tôi sợ đến lúc đó sẽ trễ giờ kiểm tra.”
“Chuyện này có gì phải lo lắng, để người của bệnh viện chờ là được.” Ông Lý mở miệng nói chuyện rất thoải mái.
Đường Thuần sửng sốt một lát, cô nhớ đến khoảng thời gian trước đây khi mình làm y tá trong bệnh viện.
Phải biết rằng mỗi ngày đều có rất nhiều người đến bệnh viện chờ khám bệnh, vài người cần dùng máy móc lớn kiểm tra đều phải hẹn trước, nếu quá thời gian hẹn thì về cơ bản đều phải đi qua đi lại thêm lần nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng, truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng , đọc truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng full , Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng full , Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng chương mới