TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
" Em vẫn nên nói cho tôi biết, vì sao muốn ly hôn chứ." Thật lâu sau, cơn kích động của Lục Quan Triều dường như được lắng xuống, anh đã hỏi Nguyễn Ưu như vậy.
Vì sao, Nguyễn Ưu lặp lại hai chữ này trong lòng mấy lần, đến một câu trách móc Lục Quan Triều ngoại tình tư tưởng trong hôn nhân mà cậu cũng không làm được, dù sao khoảng thời gian Lục Quan Triều thích Thẩm Lương có lẽ còn dài hơn khoảng thời gian cậu quen biết anh. Nguyễn Ưu may mắn là người đến sau phỗng tay trên, vậy mà Lục Quan Triều vẫn chẳng thể nào quên được ánh trăng đó trong tim.
Nhưng Lục Quan Triều luôn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ưu, tư thế như thể Nguyễn Ưu không nói ra một lý do thì sẽ không để cậu đi. Nguyễn Ưu nhắm mắt lại, không thể cứ im lặng mãi được, lớp giấy cửa sổ (1) này, nếu Lục Quan Triều không thể tự lựa chọn, vậy thì chỉ có thể để cậu chọn chọc thủng nó. Sắp ly hôn rồi, Nguyễn Ưu rõ ràng đã thất bại, Lục Quan Triều cũng nên có quyền được biết.
" Lục Quan Triều, chúng ta kết hôn gần một năm nay, có một chuyện tôi vẫn chưa từng hỏi anh." Nguyễn Ưu mở lời bằng một giọng nói rất bình tĩnh.
Đối mặt với ánh mắt của Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu hỏi anh ta: " Anh của tôi, Thẩm Lương, anh ta đã nói với anh cái gì, thì mới có thể khiến anh hy sinh cuộc hôn nhân của mình, để giúp anh ta che đậy việc Trương Thịnh làm tôi bị thương?"
Vào khoảnh khắc đó, sự hoảng loạn thoáng qua trong mắt Lục Quan Triều bị Nguyễn Ưu thu cả vào trong tầm mắt, trái tim tưởng chừng như đã chết hoàn toàn của cậu lại nhói lên mấy hồi, Nguyễn Ưu cố kìm nén và nặn ra một nụ cười: " Anh thích anh ta quá nhỉ, vì anh ta, đến hạnh phúc cả đời cũng có thể cho đi."
Lời nói thốt ra, sự việc sáng tỏ, tự đáy lòng Nguyễn Ưu cũng được nhẹ nhõm, cho dù trong tim dường như có một khoảng trống lớn, không còn cảm giác an tâm nữa, nhưng ít nhất, cậu cũng xem như là chết hẳn.
Đôi môi của Lục Quan Triều mấp máy, rất nhiều lần, như thể anh ta cũng muốn mở miệng nói chút gì đó, nhưng sau cùng anh ta chẳng nói được gì. Không biết là bởi vì sự thật mà anh ta che giấu bấy lâu nay đột nhiên bị Nguyễn Ưu phát hiện, hay là vì nỗi sợ hãi sắp mất người trước mặt bao trùm lấy anh ta, nói tóm lại, Lục Quan Triều nhìn Nguyễn Ưu, cuối cùng suy sụp cúi đầu xuống.
Suy sụp, từ này gần như không thể xuất hiện ở trên người của Lục Quan Triều, anh ta luôn ở tình thế nhất định phải giành được tất cả, chỉ duy nhất Thẩm Lương. Nhưng cho dù anh ta không thể có được Thẩm Lương, anh ta vẫn sẵn sàng hy sinh rất nhiều thứ vì Thẩm Lương, kể cả hy sinh cuộc hôn nhân của mình.
Nguyễn Ưu nhìn Lục Quan Triều, lại có thể sinh ra thương cảm cho 'người cùng lưu lạc chân trời' (2), cậu khẽ cười một tiếng, rồi hạ thấp giọng và nói: " Chọn một ngày anh rảnh rỗi, chúng ta đi làm thủ tục đi. Ở bên cạnh anh đã khiến anh khó chịu lâu như vậy, sau này sẽ không khó chịu nữa."
(2) Nguyên văn: "同是天涯淪落人,相逢何必曾相識", dịch nghĩa: "Cùng là người lưu lạc chân trời/ Gặp nhau (là thân quen rồi) cần gì phải từng biết nhau." (trích trong bài thơ Tỳ Bà Hành của nhà thơ Bạch Cư Dị.)
Khi Nguyễn Ưu xuống xe, Lục Quan Triều không ngăn cản, tay anh nắm lấy khoảng không một cách vô ích, nhưng Nguyễn Ưu đã rời đi, để lại làn sương tươi mát nhẹ nhàng và ngọt ngào trong tin tức tố của cậu, Lục Quan Triều tỉnh mộng, vội vàng xuống xe đuổi theo.
Đứng trước cổng Tâm An, Lục Quan Triều bắt được cổ tay của Nguyễn Ưu, xúc cảm mềm mại giống như chạm vào miếng ngọc mà anh nhớ mong hằng đêm (3). Nguyễn Ưu ngước mắt lên nhìn Lục Quan Triều, ánh mắt dịu dàng và điềm tĩnh đã khích lệ Lục Quan Triều, và anh nói ra điều mình muốn nói nhất từ tận đáy lòng.
(3) 魂牵梦绕 (hồn khiên mộng nhiễu): nhớ mong đến mức ngày đêm không yên, luôn nghĩ về nó, ngay cả trong mơ cũng nhớ đến. (Xuất xứ từ bài "Túy Thái Bình" của Lưu Quá (1154-1206) đời Tống).
" Nguyễn Ưu, tôi không thể ly hôn với em, tôi không ly."
Nói ra câu đầu tiên, những lời sau đó sẽ càng trôi chảy hơn rất nhiều, Lục Quan Triều nói tiếp: " Đúng là tôi từng thích Thẩm Lương, nhưng người tôi thích hiện tại là em, và người tôi muốn sống cả đời cũng là em, không có người khác, tôi không thể ly hôn với em được. Chuyện trước đây, em hãy xem như tôi là một thằng khốn nạn mà tha thứ cho tôi một lần, được không?"
Tha thứ.
Nguyễn Ưu không biết phải bắt đầu tha thứ từ đâu đây, hành vi của Lục Quan Triều, nói cho cùng cũng chỉ là một sự tác động, còn nguyên nhân dẫn đến quả đắng này, là vì vợ chồng Kiều Huyên đã sinh ra cậu và vứt bỏ cậu, vì Thẩm Lương ghen ghét cậu và sỉ nhục cậu, hay vì chính cậu phát cuồng vì tình yêu và trông chờ vào may mắn. Tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân Nguyễn Ưu, đã đẩy cậu đến tình cảnh hiện tại. Nguyễn Ưu không giải quyết được tình trạng khó khăn trước mắt, chỉ có thể dứt khoát.
Cậu lắc đầu chậm rãi: " Lục Quan Triều, tôi không tha thứ được, vì vậy chúng ta vẫn nên ly hôn đi."
Nguyễn Ưu đẩy nhẹ tay của Lục Quan Triều ra, sau đó cậu đi vào cổng Tâm An, và bước vào Tâm An cùng với cậu alpha trẻ tuổi đang vô cùng lo lắng chờ đợi cậu sau cánh cửa kia. Bóng lưng đi cạnh nhau khiến Lục Quan Triều đau nhói, trong tay anh vẫn còn xúc cảm của cổ tay Nguyễn Ưu đọng lại, nhưng trong nháy mắt, Nguyễn Ưu đã theo alpha khác đi xa.
Lục Quan Triều vô thức cảm thấy mình không thể cứ thế mà đi được, nên anh đi theo Nguyễn Ưu vào Tâm An. Anh là người quen cũ của Tâm An, dọc đường không ai ngăn cản anh, Lục Quan Triều bước vào phòng làm việc của Thẩm Lương mà không gặp trở ngại nào. Thẩm Lương đang dựa lưng vào ghế và hài lòng xem các bản tin tài chính - kinh tế cùng những phỏng đoán về những thay đổi trong ban lãnh đạo cấp cao của Tâm An thì nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc Rầm một tiếng, Thẩm Lương giật mình, ngước mắt lên thì thấy là Lục Quan Triều, hắn lại ngồi xuống.
" Sếp Lục đến rồi, ngồi đi, tôi kêu thư ký rót trà cho anh." Thẩm Lương vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, nhưng lời nói lại nhằm vào Lục Quan Triều.
Dạo này Thẩm Lương đang lên như diều gặp gió, cặp ba mẹ vô dụng kia của hắn đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không qua nổi Ngũ Chỉ Sơn, bên ngoài tranh luận về hắn và Tâm An rất sôi nổi, giá cổ phiếu của Tâm An cũng ngày một tăng cao, không chuyện gì có thể phá hỏng tâm trạng tốt của Thẩm Lương.
So với sự nhàn nhã của Thẩm Lương, Lục Quan Triều thảm hại hơn rất nhiều. Thẩm Lương nói một câu khách sáo, nhưng Lục Quan Triều không ngồi, anh đứng trước bàn làm việc, nghiêng người về phía trước và chất vấn Thẩm Lương: " Chuyện trước đây, tại sao cậu lại nói cho Nguyễn Ưu?"
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Ấy Thích Tin Tức Tố Vị Bạch Nguyệt Quang tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Thích Tin Tức Tố Vị Bạch Nguyệt Quang, truyện Anh Ấy Thích Tin Tức Tố Vị Bạch Nguyệt Quang , đọc truyện Anh Ấy Thích Tin Tức Tố Vị Bạch Nguyệt Quang full , Anh Ấy Thích Tin Tức Tố Vị Bạch Nguyệt Quang full , Anh Ấy Thích Tin Tức Tố Vị Bạch Nguyệt Quang chương mới