Hạ Diệp Chi không thể không nghĩ về khoảng thời gian Mạc Đình Kiên đột nhiên hợp tác với Lưu Chiến Hằng.
Có lẽ nào Lưu Chiến Hằng muốn hợp tác với Mạc Đình Kiên vì anh ta biết Tạ Sinh chưa chết?
“Lôi thứ làm cô Hạ sợ này xuống đi.”
Giọng nói của Tạ Sinh kéo Hạ Diệp Chi trở về thực tại.
Vừa dứt lời, có người đã đến kéo Lưu Chiến Hằng đi.
Lưu Chiến Hằng là thực sự bị kéo đi, như thể xương trên cơ thể anh đều bị đập vỡ, không còn chút sức lực nào để mà phát huy.
Hạ Diệp Chi khẽ cau mày, cảm thấy lạnh cả người.
Tạ Sinh nhìn theo Hạ Diệp Chi về phía Lưu Chiến Hằng, mỉm cười giải thích: “Cô Hạ đừng lo lắng, thằng nhóc này không ngoan ngoãn lắm, tôi chỉ bảo thủ hạ của mình dạy cho hắn một bài học thôi, nhưng tôi không ngờ thủ hạ của tôi mạnh quá, đánh gãy tất cả xương trên cơ thể hắn mất rồi, có thể mang hắn về đây được là quá tốt rồi.”
Thực sự là… đánh vỡ hết xương trên người hết rồi.
Hạ Diệp Chi bất giác nắm chặt tay, nhìn Tạ Sinh không nói lời nào.
Chả trách Lưu Chiến Hằng thành một kẻ người không ra người, căn bản Tạ Sinh đã không phải một người bình thường mà!
Tạ Sinh ngồi xuống đối diện Hạ Diệp Chi, nói khẽ: “Cô Hạ đừng sợ, cô là vật thí nghiệm quý giá nhất của chúng tôi, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở đây thôi, chúng tôi tự nhiên sẽ chăm sóc tốt cho cô và bảo vệ cô.”
Hạ Diệp Chi hỏi ông một cách vô cảm: “Thí nghiệm gì?”
Lúc bị Tạ Sinh bắt, cô đã nghe Tạ Sinh nói cái gì mà thí nghiệm.
Nhưng cho đến bây giờ, Hạ Diệp Chi vẫn không biết Tạ Sinh muốn làm gì với cô.
Nói về thí nghiệm, khuôn mặt Tạ Sinh lại trở nên gần như điên trở lại: “Thí nghiệm phục sinh, miễn là thí nghiệm vĩ đại này thành công, tôi sẽ thay đổi cả nhân loại!”
Hạ Diệp Chi nghe đoạn, cô lắc đầu: “Không có cái gọi là phục sinh trong thế giới này đâu!”
Khuôn mặt của Tạ Sinh bỗng trở nên dữ tợn: “Không! Sự phục sinh là có thật, cô là ví dụ điển hình nhất, cô nghĩ sao mình có thể sống sót qua vụ nổ đó chứ? Cô thực sự nghĩ là mạng cô lớn à?”