Hạ Diệp Chi âm thầm nhắn tên khách sạn và số phòng cho Thẩm Lệ biết.
Đặt điện thoại xuống ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Cố Tri Dân đang dán mắt vào điện thoại đợi chờ mòn mỏi.
Hạ Diệp Chi nghĩ một lúc, vẫn là không nói cho Cố Tri Dân biết cô đã liên lạc với Thẩm Lệ.
Đôi oan gia này cứ đấu qua đấu lại, nhưng cô vẫn nghiêng về phía Thẩm Lệ hơn.
Ý đồ của Cố Tri Dân không thành, Thẩm Lệ chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Mạc Đình Kiên đứng bên cạnh đột nhiên liếc nhìn cô, Hạ Diệp Chi chột dạ, lập tức cúi đầu xuống.
“Ăn nhiều một chút.”, Mạc Đình Kiên gắp cho cô miếng bánh điểm tâm, vẻ mặt có lẽ là đã biết hết sự tình.
Còn Cố Tri Dân thì vẫn đang bồn chồn lo lắng, thì thầm: “Sao cô ấy vẫn chưa đến tìm mình?”
Hạ Diệp Chi giả vờ như không nghe thấy, thản nhiên gắp thức ăn.
Khi gần ăn xong bữa sáng thì Thẩm Lệ đã đến.
Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng gõ cửa liền đứng dậy nhưng Mạc Đình Kiên đã ngăn cô lại nói: “Để anh đi.”
Cửa vừa mở, Thẩm Lệ nhìn thấy người mở cửa là Mạc Đình Kiên, cô theo bản năng chắp hai tay lại một cách đoan trang: “Cái đó… tôi…”
Mặc dù biết vì Hạ Diệp Chi nên thái độ của Mạc Đình Kiên đối với cô ta cũng coi như tương đối tốt nhưng dù vậy, trong lòng Thẩm Lệ vẫn luôn có một nỗi sợ hãi.
“Cô ấy đang ở trong chờ cô.”, anh cắt lời Thẩm Lệ, lùi sang một bên, có ý mời cô ta vào trong.
Anh ta hiểu rõ Cố Tri Dân, cũng hiểu rõ Hạ Diệp Chi.
Vì vậy, dù là chuyện Cố Tri Dân chụp ảnh chung với Hạ Diệp Chi, hay việc Hạ Diệp Chi lấy điện thoại của anh ta làm gì, Mạc Đình Kiên đều biết rõ.
Thẩm Lệ có chút thận trọng: “Cảm ơn.”
Nói xong cô ta phi vào trong như một tên trộm.
Nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, Hạ Diệp Chi đã đi ra khỏi phòng ăn, vì vậy Thẩm Lệ vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang trong phòng khách.