Thẩm Lệ trả tiền, tài xế còn nhiệt tình hỏi cô: “Có cần tôi giúp cô đưa tổng giám đốc Cố lên nhà không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Lệ từ chối khéo, kéo Cố Tri Dân xuống xe, nhận chìa khóa xe: “Cảm ơn.”
Không phải cô không muốn cho tài xế giúp, mà do con người Cố Tri Dân có một tính xấu, không thích người khác chạm vào mình.
Hơn nửa người anh đều dựa vào người Thẩm Lệ, anh mở đôi mắt hơi buồn ngủ ra, bị rượu làm cho tê liệt nên phản ứng hơi chậm chạp.
Anh cao hơn cô nên cúi đầu mới nhìn thấy rõ mặt cô.
Anh nhìn chằm chằm mặt cô một lúc lâu mới xác định được cô là Thẩm Lệ, nở nụ cười: “Thẩm Lệ.”
Khi phản ứng trở nên chậm chạp, lúc anh cười trông hơi ngốc nghếch.
Thẩm Lệ cũng không nổi giận được với Cố Tri Dân thế này, lặng lẽ kéo anh vào trong thang máy.
“Sao em không để ý đến anh?” Anh hỏi cô.
Thẩm Lệ trừng mắt nhìn anh: “Im miệng.”
Nặng chết tôi rồi, người thì nồng nặc mùi rượu, cô không muốn nói chuyện với anh.
Cố Tri Dân không có tính xấu nào khi say, không la hét ầm ĩ, rất ngoan ngoãn.
Thẩm Lệ bảo anh im, anh cũng ngoan ngoãn không lên tiếng.
Điều này đã làm giảm đi độ khó khi cô đưa một ma men về nhà.
Cô bước vào nhà, ném Cố Tri Dân lên sofa, định xoay người đi rót nước cho anh.
Cô xoay người mới nhấc chân lên đã nghe thấy tiếng động phía sau, vừa quay đầu đã thấy anh lảo đảo đứng dậy muốn đi theo cô.
“Anh ngồi im đó đừng nhúc nhích.” Thẩm Lệ cố ý nghiêm mặt.
“Ồ.” Cố Tri Dân cẩn nhận nhìn cô, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thẩm Lệ nhanh chóng rót cho anh một ly nước rồi quay lại, anh vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa như trước, ngay cả dáng ngồi cũng không thay đổi, cúi đầu xuống không lên tiếng, như một đứa trẻ bị tự kỷ.