Cuối cùng thì Tiêu Văn cũng cùng Thẩm Lệ đi ra ngoài.
Khi đến trước cửa, Tiêu Văn đột nhiên dừng lại, reo lên: “Đợi một chút.”
Thẩm Lệ thiếu kiên nhẫn quay đầu nhìn Tiêu Văn, Cố Mãn Mãn không chút khách khí nói: “Chị lại muốn làm gì đây?”
“Bên ngoài có phóng viên, các người muốn ra ngoài với bộ dạng này sao?” Tiêu Văn không để ý đến Cố Mãn Mãn, mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Lệ.
Thấy Thẩm Lệ không có phản ứng gì, Tiêu Văn không nhịn được nói: “Cô còn không mau lại đây.”
Thẩm Lệ nhìn Tiêu Văn với đôi mắt ngơ ngác, sau đó cứ thế bước ra ngoài.
Cô đã đồng ý với Cố Tri Dân cùng ăn bữa cơm này rồi, cùng bọn họ phối hợp, cũng chỉ là nể mặt của mẹ Cố mà thôi.
Còn về phía Tiêu Văn, cô ta có tư cách gì bảo cô phối hợp cùng.
“Cô….” Tiêu Văn thấy mình bị xem thường, tức giận lên phía trước chặn Thẩm Lệ lại.
Nhưng Cố Mãn Mãn luôn chú ý đến mọi hành động của cô ta, nên khi cô bước lên phía trước, ngăn cô ta lại, cười không thiện ý: “Cô Tiêu, tôi cũng là người có liên quan đến chuyện này, chúng ta ra ngoài thân thiết như thế này, phóng viên sẽ chụp ảnh lại đấy!”
Lúc này, Thẩm Lệ đã mở cửa.
Cố Mãn Mãn nhân cơ hội này giữ lấy cánh tay Tiêu Văn, Tiêu Văn muốn rút tay ra, nhưng Cố Mãn Mãn sống chết giữ chặt, cô ta không thể rút ra được.
Cố Mãn Mãn còn quay mặt lại nói với cô ta: “Tôi nhìn thấy phóng viên rồi.”
Dù trong lòng Tiêu Văn vô cùng bất mãn, đều nén mọi thứ xuống, khóe môi cong lên nở nụ cười, thân thiết cùng Cố Mãn Mãn bước ra ngoài, giả vờ vừa đi vừa nói chuyện vô cùng thân mật.
Nếu không nghe thấy những lời họ vừa nói, chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng bọn họ là cặp chị em vô cùng thân thiết.
“Cố Mãn Mãn, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi.” Dù trong lòng Tiêu Văn vô cùng bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn luôn tươi cười.