Được Mạc Đình Kiên âm thầm ra hiệu như vậy, Hạ Diệp Chi mới phát hiện Thẩm Lệ nhìn có chút không đúng cho lắm.
“Tớ đã ăn cơm xong rồi, còn có việc khác nữa, tớ đi trước, cậu cứ từ từ ăn đi, có thời gian thì đi tìm cậu sau.” Lúc Thẩm Lệ nói chuyện với Hạ Diệp Chi thì giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.
Thẩm Lệ muốn đi, Hạ Diệp Chi cũng không hỏi thêm gì nữa: “Ừm.”
Sau khi Thẩm Lệ đi rồi, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên tiếp tục đi vào trong.
“Tiểu Lệ xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?” Hạ Diệp Chi có chút lo lắng.
Mạc Đình Kiên: “Không có chuyện gì lớn đâu.”
“Sao anh biết được?” Hạ Diệp Chi tức giận liếc mắt nhìn anh.
Mạc Đình Kiên cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Nếu như chính là chuyện lớn mà cô ấy không có cách nào gánh vác nổi chắc chắn là cô ấy sẽ nói cho em biết, không phải sao?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên nói có đạo lý: “Cũng đúng ha.”
“Tri Dân?”
Mạc Đình Kiên vừa nói dứt lời, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cố Tri Dân.
“Hai người đến đây dùng cơm à?” Cố Tri Dân dừng lại, có chút không yên lòng, ánh mắt cứ luôn nhìn ra phía bên ngoài cửa.
Rõ ràng là đang đuổi theo Thẩm Lệ.
“Đúng vậy.”
Hạ Diệp Chi vừa định nói với Cố Tri Dân là Thẩm Lệ vừa mới ra ngoài, kết quả Mạc Đình Kiên lại đột nhiên giữ chặt anh lại: “Trùng hợp như vậy à, ăn cơm cùng nhau đi.”
Lại nữa rồi…
Cô không tin là Mạc Đình Kiên nhìn không ra Cố Tri Dân đang vội vàng đuổi theo Thẩm Lệ.
Có bạn bè nào giống như anh vậy à?
Sớm muộn gì cũng có một ngày Cố Tri Dân sẽ tuyệt giao với anh.
“Tôi còn có việc gấp, lần sau chúng ta dùng cơm với nhau.” Cố Tri Dân nói xong thì liền muốn gỡ tay của Mạc Đình Kiên ra.
Mạc Đình Kiên cười nói: “Lần sau chắc là sẽ không trùng hợp như vậy đâu.”
Cố Tri Dân tỉnh táo lại: “Mạc Đình Kiên, cậu cố ý có đúng không?”
“Đúng vậy đó.” Mạc Đình Kiên buông lỏng tay ra: “Vừa mới chạy ra đằng trước đó, đuổi theo đi.”
Cố Tri Dân chỉ chỉ Mạc Đình Kiên, không có từ nào để nói, vẫn là đuổi theo Thẩm Lệ mới quan trọng.