Hạ Diệp Chi hơi chống cự muốn giãy ra nhưng sức tay của Mạc Đình Kiên quá lớn, cô càng vùng vẫy anh càng nắm chặt hơn, sức tay mạnh đến như muốn bóp gãy xương tay cô vậy.
Cho đến khi cô bị Mạc Đình Kiên ép ngồi vào xe.
Vừa ngồi vào trong xe, Hạ Diệp Chi đã lạnh giọng nói: “Mạc Đình Kiên, sao anh không dám nói với Tiểu Lệ là anh đã mang con đi? Anh cũng biết chột dạ sao?”
Mạc Đình Kiên hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của cô, khuôn mặt bình thản không buồn không vui.
Nếu không phải hai người ngồi cạnh nhau, Hạ Diệp Chi cũng nghi ngờ có thể Mạc Đình Kiên không nghe được lời cô nói.
Bất kể cô nói gì, Mạc Đình Kiên cũng không có phản ứng gì cả.
Cuối cùng cô nói đến mệt mỏi nên đã yên tĩnh lại.
Chiếc xe lái đến một khu dân cư cao cấp nào đó trong thành phố Hà Dương.
Hầu hết những người có thể sống ở đây đều giàu có quyền quý.
Bây giờ Hạ Diệp Chi chỉ muốn gặp được con nên đành phải chấp nhận sự sắp đặt của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên dẫn cô đến căn hộ anh ở.
Đồ dùng trong căn hộ không nhiều, ngoại trừ những thứ cần thiết như ghế sofa tivi, ngay cả bàn ăn cũng không có, trong nhà không một chút sức sống nào cả.
“Ngồi.” Mạc Đình Kiên ấn Hạ Diệp Chi xuống ghế sofa, xoay người rót ly nước cho cô.
Hạ Diệp Chi nhận lấy ly nước hỏi: “Khi nào anh mới cho em gặp con?”
Mạc Đình Kiên chăm chú nhìn cô một hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu cả đời này anh không cho em gặp con, có phải cả đời này em đều nói chuyện với anh như vậy không?”
“Phải.” Gần như không hề có bất cứ do dự nào, Hạ Diệp Chi liền đưa ra câu trả lời khẳng định.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên bỗng chốc trở nên vô cùng u ám.
Trong lòng Hạ Diệp Chi, con quan trọng hơn anh?
Mạc Đình Kiên cười khẩy: “Vậy em đừng mong gặp được con.”
Tuy Mạc Đình Kiên cũng có lúc tốt bụng, nhưng hầu hết anh đều là một người lòng dạ hung ác, Hạ Diệp Chi không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh.
“Mạc Đình Kiên, anh đừng như vậy, chúng ta hãy nói từ từ có được không?”
Hạ Diệp Chi thực sự đã sợ rồi, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn đục: “Bây giờ em cũng trở về rồi, em sẽ không chạy trốn nữa nhưng còn còn quá nhỏ, nó mới một tháng tuổi, con nên lớn lên bên cạnh mẹ, anh cho em gặp con, để em chăm sóc con có được không?”
Nói tới cuối cùng cô đã bắt đầu nghẹn ngào, khóe mắt ửng đỏ.
Trong lòng Hạ Diệp Chi khó chịu cực kỳ.
Cô chỉ cần nghĩ đến con gái một tháng tuổi của mình không biết đang ở đâu bị người như thế nào bế đi, trong lòng liền rất khó chịu.
Họ có chăm sóc nó tốt như người mẹ ruột này không?
Có do khóc nhiều quá mà bị người ta chán ghét sau đó khinh miệt nó không?
Mọi người thường nói rằng làm mẹ sẽ trở nên kiên cường.
Nhưng người kiên cường bao nhiêu thì yếu đuối bấy nhiêu.
Hạ Diệp Chi chỉ cần nghĩ đến đây đã không kìm được đau lòng.
Con gái cô còn nhỏ như vậy…
Hạ Diệp Chi thấy Mạc Đình Kiên không lên tiếng liền đưa tay nắm lấy tay anh van xin: “Được không?”
Trong khóe mắt đỏ ửng của cô ứa đầy nước mắt, dường như sẽ tràn ra từ khóe mắt trong giây phút tiếp theo.
Mạc Đình Kiên chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi chỗ khác.
Cổ họng anh khó khăn chuyển động, buộc phải nuốt những lời muốn nói ra trở về.
Anh thậm chí có chút hi vọng, nếu lúc đầu anh có thể nghĩ ra cách bỉ ổi như vậy ép Hạ Diệp Chi trở về.
Ít ra khi Hạ Diệp Chi đau lòng, anh vẫn có thể trả con lại cho cô, khiến cô vui vẻ.
Mà bây giờ anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô đau lòng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!