Hạ Diệp Chi nói xong, không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì, không nhịn được mà áp tai lên cửa nghe.
Bên trong yên lặng, không có chút âm thanh nào.
Cách âm phòng rất tốt, nhưng nếu áp tai vào cửa, người bên trong đi lại thì vẫn sẽ nghe thấy tiếng, và một chút động tĩnh.
Hạ Diệp Chi bất lực thở dài, xem ra Mạc Đình Kiên không muốn để ý đến cô.
Người đàn ông này thật là…còn khó dỗ hơn cả Hạ Hạ.
Hạ Diệp Chi gõ cửa, nói: “Anh không ra là em đi đấy nhé?”
Trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng hô: “Muốn đi thì đi nhanh đi!”
Hạ Diệp Chi mím môi, đi thì đi!
Lúc cô quay người rời đi thật, thì cửa thư phòng bị người bên trong mở ra.
Mạc Đình Kiên đứng trước cửa, nhìn hành lang không bóng người, sắc mặt càng khó coi.
Muốn đi thì đi, lại còn phải báo anh biết.
Nhỡ đâu anh nhịn không được ép buộc cô ở lại, thì đó là do cô.
*
Ngày hôm sau.
Mạc Đình Kiên tỉnh dậy, lúc đứng trước gương chỉnh cà vạt, nhịn không được mà nhìn giờ.
10 phút nữa là đến 7 giờ.
Bây giờ Hạ Diệp Chi chắc chắn đã lên máy bay rồi.
Nghĩ đến đây, Mạc Đình Kiên lại trầm mặt.
Động tác chỉnh cà vạt của anh trở nên cứng nhắc.
Ăn bữa sáng xong, Thời Dũng lái xe đến đón anh.
Thời gian này, sau khi Mạc Đình Kiên dần dần thích ứng với cuộc sống, Thời Dũng không ở nhà anh nữa, mà ngày nào cũng lái xe đón anh tới công ty.
Thời Dũng lễ phép mở cửa xe: “Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên đi trước, định lên xe, liếc mắt thấy cà vạt của Thời Dũng, nhíu mày: “Màu cà vạt của cậu không hợp với bộ quần áo này.”
Thời Dũng: “???” Cậu chủ sao bỗng dưng lại quan tâm tới màu sắc của cà vạt?
Mạc Đình Kiên nói xong thì cũng chẳng lên xe, đứng ở cửa xe nhìn anh.
Thời Dũng suy nghĩ giây lát, hơi cúi đầu, nói: “Ngày mai tôi đổi cái mới.”
Mạc Đình Kiên vẫn đứng yên.
Thời Dũng câm nín, sau đó đánh giá Mạc Đình Kiên một lát, rồi giơ tay tháo cà vạt xuống.
Lúc này, Mạc Đình Kiên mới cúi người vào xe.
Thời Dũng lầm bầm trong lòng, cậu chủ tuy có hơi kén chọn, nhưng chưa đến mức này.
Vào lúc anh không để ý, đã xảy ra chuyện gì?
Thế nhưng, khiến Thời Dũng không ngờ là, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.
Anh đi một vòng đến ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lái xe đi, tiếng Mạc Đình Kiên ở đằng sau vang lên: “Trong xe đặt máy phun sương gì vậy, mùi khó ngửi thế.”
Thời Dũng nói: “Trước đây vẫn luôn để mùi này, anh còn khen nó thơm.”
Mạc Đình Kiên chỉ lạnh nhạt nói hai chữ: “Thế à?”
Thời Dũng bị tính khí của Mạc Đình Kiên xoay mòng mòng, lúc này không dám nói gì nữa, liền đậy cái máy phun sương lại luôn, rồi vứt vào thùng rác.
Đợi đến lúc xe bắt đầu đi, Mạc Đình Kiên lại nói: “Lái xe bao nhiêu năm như vậy, mà lái xiên xiên vẹo vẹo thế à, cũng giỏi đấy nhỉ.”
Đầu tiên thì chê cà vạt của anh, rồi lại chê máy phun sương trong xe, bây giờ lại chê anh lái xe không vững…
Thời Dũng bây giờ mới hiểu ra, Mạc Đình Kiên không phải quan tâm màu cà vạt, cũng không phải là chê anh lái xe không vững, mà Mạc Đình Kiên bây giờ nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt.