Trước đó Thời Dũng đã sắp xếp vệ sĩ tới đón máy bay.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên vừa ra khỏi sân bay, thì liền có vệ sĩ tới đón.
Vệ sĩ khẽ vuốt cằm nói: “Cậu chủ, mợ chủ.”
Mạc Đình Kiên quay đầu lại hỏi Hạ Diệp Chi: “Cô đi đâu vậy?”
Hai ngày này Mạc Đình Kiên đối xử với cô hết sức lãnh đạm, Hạ Diệp Chi cũng đã sinh ra một chút miễn dịch.
Cô mặt không đổi sắc trả lời: “Đi nhà anh nhìn Mạc Mạc.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, trên mặt không biểu tình quay đầu về phía Thời Dũng: “Đi công ty.”
Anh nói xong, liền nhấc chân đi về phía chiếc xe.
Vệ sĩ khai thông đường xe, thấy Mạc Đình Kiên nói phải tới công ty, liền chủ động tiến lên mở cửa xe giúp anh.
Thời Dũng nhìn bóng lưng Mạc Đình Kiên một cái, rồi mới phân phó người vệ sĩ khác ở bên cạnh: “Đưa mợ chủ trở về.”
Hạ Diệp Chi không để ý Thời Dũng nói gì, đuổi theo Mạc Đình Kiên nói: “Đồ ông chú cho, tôi sẽ để lại trong nhà anh một ít được chứ?”
Mạc Đình Kiên đang khom người muốn lên xe, nghe cô nói, hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô một cái: “Không cần, cô lấy hết đi.”
Anh nói xong, liền trực tiếp khom người lên xe.
Vệ sĩ đóng cửa lại, hướng Hạ Diệp Chi cung kính gật đầu một cái rồi lui ra, Thời Dũng lái xe đưa Mạc Đình Kiên tới công ty.
Hạ Diệp Chi nhìn xe đã đi xa, hít một hơi sâu, rồi mới xoay người lên một chiếc xe khác.
Mạc Đình Kiên lặp đi lặp lại tính cách bất ổn này, thật khiến người khác đoán không ra.
Vệ sĩ trực tiếp đưa Hạ Diệp Chi trở về nhà họ Mạc.
Lúc Mạc Hạ nhìn thấy Hạ Diệp Chi, cao hứng chạy tới vọt vào trong ngực cô.
“Mẹ!”
Cô bé Mạc Hạ đã lên không ít cân, lúc Hạ Diệp Chi bế con bé lên, cảm giác so với lúc trước đã nặng hơn một chút.
“Lúc ba mẹ không ở đây, con có ăn nhiều cơm, ngủ thật tốt không? Hử?” hạ Diệp Chi ôm cô bé ngồi lên ghế sa lon.
Có người giúp việc bưng nước tới.
Hạ Diệp Chi thấp giọng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Có!” Mạc Hạ lớn tiếng trả lời, rồi lại dài cổ hướng về phía Hạ Diệp Chi vừa bước vào nhìn chăm chăm.
Hạ Diệp Chi cũng theo tầm mất cô bé nhìn tới, qua hai giây, Mạc Hạ thu hồi tầm mắt, ngửa đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Ba đâu ạ?”
Biểu tình trên mặt Hạ Mạc Chi phai nhạt đi một chút, trong mắt thoáng qua một chút ảm đạm: “Ba đi công ty, ba có chuyện bận rộn.”
“À.” Thanh âm Mạc Hạ có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần.
Ba không có ở đây cũng không sao, có mẹ là được rồi.
…….
Hạ Diệp Chi bồi Mạc Hạ một lúc, rồi trở về.
Lúc sắp đi, Mạc Hạ kéo tay cô muốn đi cùng cô.
Hạ Diệp Chi đưa tay sờ sờ đầu bé: “Ngày mai mẹ tới nhé.”
“Con không…” Mạc Hạ quệt mồm, kéo cô lại, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.
Hạ Diệp Chi nhìn đến đau lòng, không nguyên tắc thỏa hiệp: “Vậy mẹ gọi điện cho ba một chút, xem có thể ở lại không nhé?”
Mạc Hạ vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Mặc dù bé còn nhỏ, nhưng kiên nhẫn nói phải trái với bé, bé vẫn hiểu.
Thật ra Mạc Hạ vẫn có chút thiếu tình yêu thương, khi còn bé ở bên cạnh cô bé đều là người giúp việc, hoặc chính là ba nghiêm khắc, cuối cùng con nít vẫn thích phụ nữ vừa ôn nhu vừa đẹp.
Trong xương mỗi đứa bé, luôn có cảm giác phụ thuộc vào người mẹ.
Hạ Diệp Chi ôm bé trong ngực, cầm điện thoại gọi cho Mạc Đình Kiên.
Hiếm thấy, sau khi điện thoại thông, mới kêu hai tiếng, Mạc Đình Kiên đã nhận.
“Chuyện gì?”Thanh âm của anh vẫn lạnh lẽo như vậy.
“Tôi bây giờ đang ở nhà anh, Mạc Hạ muốn trở về cùng tôi, tôi muốn mang bé tới chỗ tôi vài ngày.” Thật ra trong lòng Hạ Diệp Chi không nắm chắc Mạc Đình Kiên sẽ đồng ý.