Mấy ngày sau, gần như mỗi ngày đều xuất hiện tin tức về Mạc Đình Kiên.
Mới đầu Thẩm Lệ không dám nhắc chuyện này với Hạ Diệp Chi.
Sau đó trong lúc vô tình cô đã nhắc tới chuyện này một lần, thấy dáng vẻ Hạ Diệp Chi vẫn bình tĩnh thì cô hoàn toàn từ bỏ, thảo luận chuyện này với Hạ Diệp Chi.
“Mạc Đình Kiên bị Tô Miên tổn thương quá sâu nên muốn để mình tự do sao?”
Hạ Diệp Chi dùng ống hút khuấy nước trái cây ở trước mặt, vẻ mặt lười biếng: “Ai biết gì anh ta.”
Thẩm Lệ cảm khái, cô từng cho rằng Hạ Diệp Chi sẽ sống cùng Mạc Đình Kiên cả đời, nhưng không ngờ đến ngày hôm nay, tại nơi này cô và Hạ Diệp Chi lại cùng nhau xem tin tức bên lề của Mạc Đình Kiên.
Thẩm Lệ cảm thấy đề tài này không có gì thú vị, cô đổi đề tài: “Ngày mai Hạ Hạ được nghỉ hè rồi, cậu định dẫn con bé đi chơi ở đâu?”
“Tớ vẫn chưa nghĩ ra, có thể sẽ ở lại thành phố Hà Dương này.” Hạ Diệp Chi giơ tay nhìn đồng hồ: “Hạ Hạ sắp tan học rồi, tớ phải đi đón cô bé.”
“Ừm, tối nay tớ cũng có một buổi tiệc, tớ về chuẩn bị trước.” Thẩm Lệ cũng cầm túi xách đứng dậy.
Thời tiết tháng bảy đã là giữa mùa hè rồi.
Hạ Diệp Chi đi ra khỏi nhà hàng, cảm nhận được một luồng hơi nóng ập vào mặt.
Cô mới ra khỏi phòng máy lạnh đã nóng muốn chết rồi.
Cô khẽ nhíu mày.
Thẩm Lệ đứng cạnh cô, ngửa đầu nhìn trời.
Trước khi các cô đến đây trời vẫn còn trong xanh, vậy mà giờ mây đen dày đặc giống như sắp mưa rồi.
Cô quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Cậu mau đi đón Mạc Hạ đi, nhìn trời giống như sắp mưa rồi, trời mưa sẽ rất phiền phức.”
“Ừm, cậu cũng vậy, buổi tiệc kết thúc nên về nhà sớm một chút.” Hạ Diệp Chi cũng gật đầu với Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đi rồi, Hạ Diệp Chi híp mắt ngẩng đầu nhìn trời.
Sao cô cảm thấy, đây chính là bình yên trước giông bão?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!