“Ba, lại đây xem đồ chơi mới này lắp ráp như thế nào, con không biết.”
“Chờ một chút.” Mạc Đình Kiên nhìn qua rồi nói: “Ba vứt rác rồi qua chơi với con.”
Nói xong, anh cầm túi rác đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi ngồi yên có chút bất ngờ.
Trước đây khi cô ở bên ngoài, lúc Mạc Đình Kiên tạm trú ở chỗ cô ở cũng có làm những việc như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn thấy anh lại làm nhưng việc này, cô lại cảm giác có gì đó khác thường.
Hơn nữa, mấy tháng gần đây, những việc anh làm cũng rất khác thường.
Sau khi Tô Miên có thai, hôm mở phiên tòa xét xử, anh cũng không xuất hiện, có vẻ như anh không hề muốn tranh giành quyền nuôi Mạc Hạ với cô.
Nếu như anh coi trọng đứa con trong bụng Tô Miên như vậy, thì không có chuyện anh không quan trọng hôn lễ của anh và Tô Miên được, càng không có chuyện có người phá đám phát clip trong hôn lễ được.
Với bản tính cẩn thận của Mạc Đình Kiên thì tuyệt đối không thể có những sơ sót như vậy được.
Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, Mạc Đình Kiên cũng không mấy quan tâm, anh để mặc cho Tô Miên tự xoay sở, cũng không quan tâm đến cô ta nữa…
Rõ ràng việc này có chút kỳ lạ, nhưng Hạ Diệp Chi lại tìm không ra mấu chốt vấn đề.
“Mẹ?”
Mạc Hạ quơ quơ tay trước mặt Hạ Diệp Chi, lúc này cô mới sực tỉnh: “Sao vậy con?”
Mạc Hạ hỏi cô: “Sao mẹ cứ bần thần vậy?”
“Mẹ đang suy nghĩ chút việc.” Hạ Diệp Chi nói.
Vết thương có chút đau, cô sờ nhẹ lên vết thương trên vai mình.
“Mẹ đau rồi sao?” Mạc Hạ nhớ vai của Hạ Diệp Chi bị thương.