Đúng là cô nhẹ dạ, nhưng một khi cô đã ra tay thì nhất định sẽ đánh vào điểm chí mạng của bọn họ.
Cô không tuỳ tiện ra tay, nhưng một khi đã ra tay thì chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hạ Thời Yến và Tiêu Thanh Hà nhìn nhau, hai người đều không động đũa.
Mà chỉ có Hạ Diệp Chi và Thời Dũng thản nhiên ngồi ăn.
“Mời tôi đi ăn rồi bản thân lại không ăn à?” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Hạ Thời Yến.
Hạ Thời Yến cười theo nói: “Ăn chứ, anh cũng muốn ăn.”
Hạ Diệp Chi nhếch nhẹ môi, lộ ra ý cười không quá rõ ràng.
Nhân lúc Hạ Diệp Chi cúi đầu uống canh, Hạ Thời Yến nghiêng đầu ghé vào bên tai Tiêu Thanh Hà, dùng âm lượng mà chỉ hai người nghe thấy nói: “Rốt cuộc bà có định nói hay không? Nếu như bây giờ còn không chịu vứt sĩ diện đi để xin lỗi thì chờ cùng nhau tiêu đời với Hạ Thị đi!”
Hạ Thời Yến ép giọng xuống thật thấp, nghe hơi nổi nóng.
Tiêu Thanh Hà không kìm được siết chặt tay.
Bà ta ổn định lại tâm trạng, dường như là rốt cục đã quyết định xong, lên tiếng: “Diệp Chi, chuyện lúc trước là do mẹ không đúng, nếu như vì chuyện lúc trước mà con giận mẹ, có tức giận gì cứ trút hết lên mẹ, buông tha cho Hạ thị được không!”
Bà ta nói liền một hơi hết tất cả.
Hạ Diệp Chi nghe xong lời bà ta nói, từ từ buông đũa xuống, vẻ mặt lạnh tanh nhìn Tiêu Thanh Hà.
Cô nhìn Tiêu Thanh Hà chăm chú vài giây, hỏi ngược lại: “Bà cho rằng tôi giận bà sao?”
Tiêu Thanh Hà ánh mắt mờ mịt nhìn Hạ Diệp Chi, bà ta không hiểu sao Hạ Diệp Chi lại hỏi như vậy.
“À.” Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Thời Yến: “Anh cả, anh cũng cho rằng em đang tức giận sao?”
“Anh…” Hạ Thời Yến từ lúc bắt đầu cũng không dò ra được Hạ Diệp Chi đang có suy nghĩ gì, cũng không dám tuỳ tiện nói.
Hạ Diệp Chi hờ hững nói: “Tôi không hề tức giận, chuyện thu mua Hạ thị đã đưa lên thời sự, các nhân viên cũng đã vì hạng mục này mà bỏ ra rất nhiều công sức, bọn họ rất nghiêm túc làm việc với hạng mục này, không phải là bởi vì tôi muốn cứng rắn thu mua Hạ thị, các người lầm rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!