Ban đầu Hạ Diệp Chi vẫn chưa hiểu được ý của Mạc Đình Kiên.
Vì vậy, liền hỏi Mạc Đình Kiên: “Thứ gì vậy?”
Mạc Đình Kiên liền không để ý đến cô nữa.
Hạ Diệp Chi một lúc sau mới có thể hiểu ra, Mạc Đình Kiên đang nói đến cô và Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên vì vậy mà không để ý đến cô nữa, có lẽ là vì cô nghe không hiểu lời anh nói, vậy nên liền tức giận rồi.
Tính tình Mạc Đình Kiên trước nay luôn nhỏ nhen ghi thù.
Mà chuyện này cũng không thể trách Hạ Diệp Chi nhất thời không thể nghĩ ra.
Dù sao, Mạc Đình Kiên trong kí ức cũng không phải là người biết nói những lời ngon ngọt.
Hạ Diệp Chi nhìn điện thoại một lúc.
Sau khi chắc chắn Mạc Đình Kiên sẽ không gửi tin nhắn cho cô nữa, liền vất điện thoại sang một bên.
Anh không trả lời nữa, cô cũng chẳng thèm gửi tin nhắn cho anh.
*
Cho đến lúc tan làm, Hạ Diệp Chi cũng không nhận được câu trả lời của Mạc Đình Kiên.
Cả ngày nay Tề Thành đều ở công ty.
Hạ Diệp Chi đi đến đâu, anh liền đi theo đó.
Như hình với bóng.
Hạ Diệp Chi nghĩ, chắc là do Mạc Đình Kiên bảo anh làm vậy.
Lúc về nhà, cũng là Tề Thành lái xe.
Ra khỏi gara, nhà Hạ Diệp Chi gọi đến, hỏi tình huống của Mạc Hạ.
“Cô chủ vẫn ngoan ngoãn giống như trước đây, cô có muốn nói chuyện cùng không?” Người giúp việc vẫn là người giúp việc cũ, cũng từng chăm sóc cho Mạc Hạ.
“Không cần đâu, tôi sắp về đến nhà rồi.”
Hạ Diệp Chi cúp máy, nhìn lên kính chiếu hậu liền thấy sắc mặt của Tề Thành không đúng lắm.
Hạ Diệp Chi thấy vậy, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Đằng sau có một chiếc xe vẫn luôn theo đuôi chúng ta.” Sắc mặt Tề Thành nghiêm túc, cẩn thận chú ý đến chiếc xe đằng sau.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại nhìn, quả thật là trông thấy một chiếc xe.
Khoảng cách giữa hai xe có vẻ xa, người lái xe đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, căn bản không thể nhìn rõ mặt, không có cách nào xác nhận được danh tính.
Hạ Diệp Chi quay đầu hỏi Tề Thành: “Chiếc xe đó theo chúng ta ra từ gara sao?”