Tiêu Thanh Hà vốn sợ ông ta, nay lại bị ông ta trừng mắt như thế, lập tức hoảng hồn.
Hạ Hương Thảo thu tất cả phản ứng của Tiêu Thanh Hà vào trong mắt.
Đứa trẻ chín tuổi đã hiểu được rất nhiều chuyện.
Ít nhất nhiều hơn tưởng tượng của người lớn nhiều.
Nhất là đứa bé gái.
Hạ Lập Nguyên rất kính trọng Hạ Chính Tu.
Nên ông ta cũng đã từng dặn riêng hai đứa con của mình, bảo chúng vào thời gian bữa tối hàng ngày đều phải an phận nghe lời.
Vì Hạ Chính Tu rất coi trọng thời gian bữa tối hàng ngày, nên không thể để cho con trẻ gây chuyện.
Hôm nay Hạ Diệp Chi không xuống ăn tối, không thể nghi ngờ đã chọc Hạ Chính Tu không vui.
*
Ăn cơm xong, Hạ Chính Tu đi ra ngoài đi tản bộ.
Hạ Chính Tu vừa đi, Hạ Hương Thảo đã không còn kiêng dè gì.
Cô ta mếu máo gọi: “Ba!”
“Con yêu, con làm sao vậy?”
Hạ Lập Nguyên và mẹ của Hạ Hương Thảo, Hạ Thời Yến yêu nhau thật lòng.
Mà sau khi Hạ Hương Thảo được sinh ra không bao lâu, mẹ cô ta đã qua đời, Hạ Lập Nguyên đau lòng cô ta còn chưa biết mẹ là thế nào thì đã mất, nên khá thương cô ta.
Giữa Hạ Thời Yến và Hạ Hương Thảo, ông ta thương Hạ Hương Thảo nhiều hơn một chút.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Hương Thảo, nét mặt của ông ta lập tức thay đổi.
Ông ta quay đầu nhìn Tiêu Thanh Hà, sắc mặt không vui: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Hương Thảo làm sao vậy?”
“Em…” Tiêu Thanh Hà nhìn Hạ Hương Thảo, không biết mở miệng như thế nào.
Hạ Hương Thảo trực tiếp ngắt lời bà ta: “Ba, hôm nay con gái của bà ấy mắng con.”
“Hạ Diệp Chi mắng con ư?” Hạ Lập Nguyên nghe cô ta nói xong, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ông ta quay đầu nhìn Tiêu Thanh Hà: “Cô dạy con cô thế nào? Sao có thể để nó mắng Hương Thảo chứ? Cô làm mẹ như thế nào? Tôi bảo cô chăm sóc Hương Thảo, đây chính là sự chăm sóc của cô sao?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!