”Hà hà
hà, ổn rồi ổn rồi.” Chàng trai nhìn màn hình cười hưng phấn, gõ bàn phím cạch cạch cạch, lần này coi như giữ được thứ hạng rồi.
”Tiền đồ!”
Chàng trai bên cạnh cười chế giễu, thao tác chuẩn xác chém bay đầu người trước mặt, đôi chân bắt chéo tỏ vẻ thờ ơ.
”Ha, còn không phải là do đám người ở hệ thống Matchmaking* đó à.”
*Hệ thống Matchmaking này được đặt để reset toàn bộ và hiệu chỉnh lại những thứ hạng MMR lúc trước để cân bằng và cải thiện hệ thống xếp hạng đại diện cho “hạng” mới của bạn trong mùa hiện tại.
Tôn Hạo Quảng nhìn chằm chằm vào màn hình, ngữ điệu rất nhanh, bình
thường cậu sẽ không vì một bảng xếp hạng mà phấn khích như thế, kết quả
bắt đầu từ tối qua... Cậu gần như quỳ chơi cả đêm, điểm rớt xuống còn
hạng Bạch Kim*, chứng tỏ thứ hạng này vô cùng quý báu.
*Tôn Hạo Quảng đang ở thứ hạng Kim Cương, chơi đấu xếp hạng toàn thua nên rớt hạng, có khả năng là 3-8 trận thua liên tiếp.
”Đồng đội thằng nào cũng ngu như heo, đánh không lại nộp đầu cho người
khác thì thôi, dù sao ai cũng có khoảng thời gian là lính mới, nhưng
đứng như trời trồng vậy là sao? Không nhúc nhích để người ta đánh như
thằng ngu vậy!”
”Mẹ nó, lúc tôi muốn đi cứu, nói gì mà cậu đừng lên, cậu đánh không lại
nó đâu, đến khi chịu không nổi nữa vừa mới đi lên đối diện có tí, kết
quả người còn chưa thấy, màn hình đã tối đen. “
Nói xong, cậu nhìn tình hình chiến đấu trên màn hình, cười đắc ý, “Hà hà, chỉ có nhị ca là tốt.”
Từ nhỏ cậu đã theo nhị ca lăn lộn, từ nhỏ đến lớn, không có gì mà nhị ca cậu không giải quyết được.
”Ờ.”
Lông mày kiêu ngạo nhếch lên, giọng nói của chàng trai có chút miễn cưỡng.
”Dĩ nhiên cần phải quan tâm đến kẻ ngốc rồi.”
Vèo một cái mũi tên cắm thẳng vào tim, độc mồm quá.
”Chết hết rồi.” Tôn Hạo Quảng hơi tiếc nuối, chậc một tiếng, tuy rằng
bọn họ có thể thắng, “Nếu Đằng Phi có ở đây thì quá tốt rồi.”
Sở trường của Đằng Phi là đánh Top*, chắc chắn sẽ thắng.
*Đánh Top là đi đường trên, đặc trưng của bản đồ đấu Moba là sẽ chia
làm 2 nửa, mỗi bên có 3 đường là Top - Mid - Bottom để tấn công đối
phương.
Cố Thần cười hừ hai tiếng coi như đáp lại.
Không chờ cậu trả lời, Tôn Hạo Quảng lắc đầu nói tiếp, “Đáng tiếc, hình như hôm nay em họ cậu ta trở về.”
Động tác của chàng trai dừng lại, “Làm sao mà bố biết được.”
”Cẩn thận!” Tôn Hạo Quảng la lên, nhìn người vừa mới chết trên màn hình, thở dài.
... Cậu nhớ là mình đâu hỏi cậu ta biết không đâu.
Suy nghĩ chợt lóe lên, Tôn Hạo Quảng khó hiểu, “Nhị ca, cậu không đi gặp Sở Dư hả?”
Sức khỏe Sở Dư không được tốt, lúc đi chơi chỉ toàn ngồi bên cạnh xem,
cậu cũng không có ấn tượng gì mấy với cô, nhưng mấy năm trước lúc Sở Dư
quay về, không phải lúc nào cậu ta cũng bảo vệ hết ư?
”Ai nói tôi muốn về gặp cô ấy?” Mặt Cố Thần đen lại, hừ một tiếng, “Đàn ông sẽ không vội vã đi gặp phụ nữ.”
Tôn Hạo Quảng giật giật khóe miệng, niềm vui khi nhìn thấy thắng lợi trên màn hình cũng vì thế mà bị đè xuống.
”Nhị ca, tư tưởng của cậu thật là, đã là thời đại nào rồi chứ...”
“Tôi nói cho cậu nghe, “ Cậu đẩy máy tính ra, xoay đầu lại.
”Phụ nữ bây giờ yêu cầu đàn ông tam tòng tứ đức còn chưa đủ, nấu cơm là
tụi mình, việc nhà cũng tụi mình, chỉ hận không thể để đàn ông chúng ta
sinh con nữa thôi... Cậu như vầy được gọi là gia trưởng* đấy, tìm không
ra đâu...”
*Bản gốc là trực nam nham/直男癌: những người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng, bảo thủ, áp đặt suy nghĩ của mình lên mọi người xung quanh.
Thật ra dáng vẻ chàng trai rất thanh thuần, cộng thêm làn da trắng trẻo, lại thích sạch sẽ, nhìn kiểu gì cũng ra là loại nam thần sơ mi trắng
trong mộng của nữ sinh, nhưng hiện thực và mộng tưởng hoàn toàn khác
nhau.
Cố Thần là cậu ấm nhà giàu, sinh ra đã ngang ngược, ông bà trong nhà đều nói cậu là: bướng bỉnh, kiêu ngạo, ngỗ ngược mà dã tâm bừng bừng.
Tính cách lúc nào cũng hiện lên trên trán một hai phần, dần dần, cái tính cách ấy ngày càng lộ rõ ra.
Giờ đây cậu nhướn mày, vẻ hung hãn không kiềm chế được kia lập tức xuất hiện, nhất thời Tôn Hạo Quảng kinh sợ.
”Không có gì.” Tôn Hạo Quảng sờ mũi, ho một tiếng, “Nhị ca muốn uống gì không?”
Chủ nghĩa đàn ông thì chủ nghĩa đàn ông vậy.
”Không cần.” Cố Thần ném con chuột trong tay xuống, tìm bạn gái gì hả, cô gái Sở Dư này đúng là phiền phức mà.
Cậu biết ông Cố luôn có yêu cầu nghiêm khắc như quân đội với thời gian
nghĩ ngơi và học tập của Cố Thần, ngủ sớm, dậy sớm, còn phải tập luyện
sáng sớm, dù bây giờ nhị ca đang đi học xa nhà, thì cũng đã thành thói
quen mất rồi.
Nghĩ lại mà rùng mình.
Nhưng lần này sớm hơn mấy lần trước nhiều.
Điều này không quan trọng, quan trọng là...
”Về nhà làm thêm một ván nữa?” Cậu cười nịnh nọt, chỉ thiếu một điểm nữa thôi là thứ hạng của cậu sẽ quay về Kim Cương rồi.
Chàng trai có chút không yên lòng gật đầu, “Ừ.”
Hình như nghĩ đến gì đó, cậu dừng bước, “Để chú Vương đưa tôi đi.”
”Ừm.” Tôn Hạo Quảng gật đầu, gọi cho chú Vương, nhìn Cố Thần ra ngoài
xong thì quay lại ngồi xuống máy tính, để đảm bảo, bây giờ không dám
chơi game, nhưng có thể chơi cái khác.
Bên này, chú Vương quen thuộc lái xe.
Đến lúc cua, chàng trai ngồi phía sau bỗng nhiên lên tiếng, “Rẽ phải.”
”Đến đại viện.”
...
”Cố phu nhân xinh đẹp.” Cố thiếu gia chào người đang ngồi trên ghế sofa.
Giọng nói từ bên kia truyền tới, Tôn Hạo Quảng không còn sức để nói,
tính tình cậu lúc nào cũng gấp gáp, chờ đến mòn mỏi luôn rồi.
”Trên đường cậu gặp chuyện gì à?”
”Có đâu nhỉ, chú Vương cũng quay về an toàn rồi...”
”Nhưng sao lại về đại viện, không phải mới về mấy hôm trước à?”
Có một ngày ông Cố nổi hứng đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, cùng bà
Cố sống vui vẻ bên nhau, nên rất không thích người trong nhà quay về quá thường xuyên.
”Ừm.” Cố Thần thấp thỏm, cảm xúc bày trên mặt có phần quái dị, vừa bực bội, vừa xấu hổ.
”Đánh một ván đi.”
Tôn Hạo Quảng nghẹn lời, tốt lắm.
”Aiz aiz, nhị ca cậu...”
Tôn Hạo Quảng nhìn Lee Sin* hung hãn trên màn hình, tựa hồ một giây sau
đó sẽ tiêu diệt luôn cả mình, cậu yên lặng nuốt nước bọt.
*Lee Sin là thầy tu mù, một trong những tướng trong Liên Minh Huyền Thoại.
Được rồi, cậu vẫn nên xem là được rồi.
Hung hăng đánh đấm một lượt, cảm xúc khó hiểu trong lòng cũng giảm bớt.
Chàng trai thả lỏng chân mày, bắt đầu chú ý đến động tác của đồng đội,
phối hợp theo, cuối cùng Tôn Hạo Quảng cũng yên lòng thở dài.
Lúc này, bà Cố gõ cửa đi vào.
Cố Thần liếc mắt nhìn, động tác chậm lại, vòng qua người trước mặt, “Bà nội?”
Bà Cố đẩy kính lão, nhìn cậu, “Cơm chín rồi.” Bà không có ý để cậu dừng chơi, “Bà đi gọi ông về ăn cơm đã.”
Tôn Hạo Quảng nghĩ nghĩ một hồi, còn thời gian, còn có thể đánh cho xong ván này.
”Ông con đang ở nhà họ Sở, con nhắm thời gian rồi xuống trước đi.”
Trước ở đây, có nghĩa là trước khi ông Cố về nhà. Bình thường ông Cố rất nghiêm với cậu.
Tôn Hạo Quảng chưa kịp thả lỏng, đã bị giọng nói kia làm nghẹn.
”Bà đi đây.”
Ngón tay Cố Thần khựng lại trong một chốc khó nhận ra, khẽ nhếch cằm, ném bàn phím đi, “Bà nghỉ đi, để con đi cho.”
[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia]
Cố Thần: Đàn ông không vội đi tìm phụ nữ.
Bà Cố cười tủm tỉm: Vậy để bà đến nhà họ Sở cho.
Cố Thần: Được rồi, con không phải là đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!