Sở Dư nhìn cậu, khóe môi cong lên, không thèm tranh cãi với cậu vết thương to hay nhỏ.
"Ngồi xuống." Cô chỉ vào ghế, giọng thản nhiên, "Hộp cứu thương để ở đâu rồi?"
Chàng trai cũng không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy dáng vẻ nhăn mày của cô thì miệng cũng mềm đi, "Trong phòng tôi, ngăn tủ bên trái."
"Lấy giùm tôi được không?" Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi.
Không gian riêng tư, mình không nên lục lọi là tốt nhất.
"Nghĩ nhiều làm gì." Cố Thần nghĩ một phát là biết ngay cô đang bận tâm điều gì, tốn hơi thừa lời, lầm bầm, "Bên trong cũng không hẳn là phòng ngủ, tôi chỉ ngủ trưa mà thôi."
Giữ làm gì ba cái lễ tiết xàm xí ấy! Phiền!
Nếu cậu đã nói thế, Sở Dư cũng không phải là người không biết điều, lập tức khẽ cười, đi tìm cái hộp cứu thương.
"Ngẩng đầu lên."
Cô vặn nắp chai cồn i ốt.
Trước tiên phải rửa vết thương cái đã.
Chàng trai nghe lời ngẩng đầu, cô nhìn mấy vết xanh tím trên mặt, nâng cằm cậu lên, cầm miếng bông gòn chấm chấm.
Cằm bị người trước mặt nắm lấy, mỗi lần tay cô nâng lên hay hạ xuống, mỗi một động tác đều khiến tim cậu nhảy nhót liên tục.
Dường như cô muốn nhìn kỹ hơn, hơi cúi người xuống càng gần, mái tóc mềm mại lướt qua hai má cậu, thậm chí cậu còn ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Giống như cánh bướm nô đùa giữa những khóm hoa, khiến trái tim người khác phải ngứa ngáy.
"Đau hả?" Cảm giác gò má ở dưới tay đang trốn tránh, Sở Dư dừng tay, hỏi cậu.
"Hả?" Vẻ mặt chàng trai hoảng hốt, nghe thấy nên gật đầu bừa, ngay lập tức lại lắc đầu, "Không..."
"Cái gì?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của người trước mặt, lời nói vừa thốt ra vội vàng sửa lại, "Không...không đau lắm."
Lời đã nói ra, không thể nuốt lại được.
Chàng trai thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, yên lặng ngẩng đầu nhìn trời.
...Trần nhà đẹp quá đi.
"Tôi nhẹ một chút nhé." Tay Sở Dư nhẹ lại, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo ý dụ dỗ. Giật giật tay, nhắc nhở, "Cậu cúi xuống một tí, cao quá."
"Ừ...ừ" Chàng trai nhanh chóng nhìn xuống, điều chỉnh góc độ theo động tác của cô, thế là tầm mắt liền rơi vào... Chàng trai dời mắt, nhìn chằm chằm vào bức tường không dám hó hé.
"Được rồi." Sở Dư ngừng tay, lùi ra sau, nghĩ nghĩ, rồi lại lấy từ trong ba lô ra hai miếng băng keo —— hình một con heo hồng.
"Cái gì đây!" Cố Thần cứng đờ, ngửa đầu, vẻ mặt kháng cự, "Vết thương nhỏ thế này, dán gì mà dán."
Con heo nhìn ngu như gì, còn là màu hồng nữa chứ! Cậu mà dán đi ra ngoài, để người khác cười cho thúi mặt à.
Sở Dư cong môi, bây giờ vết thương nhỏ rồi à...
"Tôi không dán!" Cố Thần cảnh giác lùi ra sau, kiên quyết nói.
Sở Dư nhìn cậu một hồi, nghĩ nghĩ, nếu không muốn dán... cũng được thôi.
—— Dù sao con trai sĩ diện cũng là chuyện bình thường. Lát nữa xuống lầu mua mấy miếng bình thường là được.
Cô cong môi, lúc đang định nói với cậu lại nghe giọng nói hổn hển...
"Cậu...cậu lại xài chiêu này!"
Ánh mắt kia dường như biết nói, trong suốt yêu kiều, lại chứa hình ảnh của cậu, luôn khiến cậu có cảm giác trong mắt cô luôn có cậu... khiến cậu phải đồng ý với cô.
"Tôi nói cho mà biết, lần này tôi không thỏa hiệp đâu! Cậu... cậu nhìn tôi cũng... vô dụng thôi!"
Sở Dư hơi kinh ngạc, lập tức mỉm cười, cúi đầu nở nụ cười.
"Được."
Sợ cô khiến cậu thẹn quá hóa giận, Sở Dư không nói, chỉ cất miếng băng keo heo hồng kia đi, cười tủm tỉm gật đầu, tỏ vẻ chính mình thỏa hiệp.
"Trên người còn có chỗ nào bị thương không?" Cô hỏi.
Dường như bỏ qua vấn đề vừa nãy.
Nhìn miếng băng keo heo hồng biến mất, rõ ràng là không tiếp tục bắt cậu dán nữa, Cố Thần thở dài nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy hơi mất mát.