"Anh nói em biết, anh đã vẽ rất nhiều rất nhiều bức tranh về Sở Tiểu Dư ~ cô ấy không biết đâu ~"
"Ngày ấy lúc tụi mình ăn cơm, thừa dịp Sở Tiểu Dư vào phòng bếp, anh đã lén đổi hai đôi đũa với nhau ~"
"Còn nữa, hôm đó cô ấy mặc áo ngủ, anh lén chụp rất nhiều hình ~~"
A a a a a a a!
Chàng trai nằm trên giường bật dậy.
Nhìn trái ngó phải, dáng vẻ vẫn còn đang sợ hãi, nhận ra chỉ là mơ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thực sự muốn làm mấy chuyện ngốc nghếch như trong mơ đó, thế... thế...
Còn nắm cái gì đó... làm nũng lăn lộn nhõng nhẽo, nếu không phải là Sở Tiểu Dư thổi phù phù...
May là, may là chỉ là mơ...
Lúc cậu tỉnh dậy trời thì đã giữa trưa, bình thường không ngủ trưa đâu, nhưng hôm qua uống say, đầu cậu rất đau, mấy bữa nay lại tập thói quen ngủ trưa với Sở Dư nên dứt khoát ngủ một giấc.
—— Buổi chiều Sở Dư không bảo cậu dạy kèm cho cô.
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Cố Thần sờ trán đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy trên người dinh dính, cậu lắc lắc đầu để mình tỉnh táo lại.
Nhưng cậu càng không nghĩ đến thì hình ảnh trong đầu lại càng rõ ràng.
—— Chàng trai kiêu ngạo đưa một ngón tay lên, ưỡn ngực đắc ý nói, "Ha ha ha! Lúc nghe nói Sở Tiểu Dư sắp đi học cùng anh, anh liền thông phòng khách và phòng ngủ với nhau ~"
Rõ ràng là không phải mơ.
—— Thậm chí cậu cũng nhớ rõ dáng vẻ xấu hổ buồn bực của Sở Tiểu Dư lúc đó.
Nếu như, nếu như là thật thì làm sao bây giờ? Nếu không thì sao lúc trưa cậu vừa giải thích, Sở Dư liền xấu hổ cắt ngang lời cậu...
Không không không, cậu là trai chuẩn Bắc Kinh! Dù có say cũng sẽ không lăn lộn làm nũng, còn đòi ôm phù phù nữa...
Trong đầu cậu dường như có hai phe đang đánh nhau, một Cố Thần bình tĩnh nói với cậu rằng đừng phủ nhận, đó chính là tình hình tối qua của cậu, một Cố Tiểu Gia khác chống nạnh dậm chân kiểu gì cũng không chịu tin.
Cố Tiểu Gia mang dép lê, vọt vào phòng tắm, mở vòi nước tắm rửa để bình tĩnh lại.
Đừng tự dọa bản thân...
Không phải cậu từng mơ về Cổ Tiểu Dư à? Mấy giấc mơ ly kì không có ít, nhưng lần này lại rất kì quái.
Cố Thần an ủi bản thân thật lâu mới bình tĩnh lại, nhìn thiếu niên trong gương, thở dài.
Nhưng lúc vừa bước ra khỏi phòng tắm, chàng trai ngó nghiêng, ma xui quỷ khiến lại cúi đầu nhìn nhìn.
Đâu có sưng...
...
Nếu giấc mơ đó là thật, cái chỗ bị Sở Tiểu Dư đụng vào...phải sưng lên chớ...đúng không?
Vậy là, nằm mơ rồi?
Cuối cùng Cố Thần cũng yên tâm được phần nào.
Nghĩ nghĩ, cậu lại gọi điện thoại cho Tôn Hạo Quảng.
"Háo Tử." Cậu hỏi, "Hôm qua tôi say có làm chuyện gì kì quái hay không?"
Tôn Hạo Quảng chưa kịp xử cậu cái tội gọi hai lần trong một ngày thì đã bị cậu hỏi làm cho ngơ ngác, trả lời theo phản xạ, "Gọi tên Sở Tiểu Dư 168 lần trong một giờ thì có được tính không?"
Lúc ấy Tôn Hạo Quảng và Triệu Tưởng nhàm chán, thế là ngồi đếm cho cậu, từ trên đường về nhà cộng thêm lúc ngồi trong quán, tổng cộng đúng là 1 tiếng đã gọi tên Sở Dư 168 lần.
"Ai hỏi cậu chuyện này!" Chàng trai cứng đờ, lập tức cao giọng, "Sao mà bọn cậu rảnh thế hả! Còn đếm cái này nữa!"
"..."
Tôn Hạo Quảng không nói gì, cảm thấy nhị ca nhà cậu chính là dẫn chứng cho hai câu “giấu đầu hở đuôi” và “thẹn quá hóa giận” đây mà.
Cố Thần khụ vài tiếng, tâm trí vẫn quan tâm tới việc có bị bại lộ bí mật hay không, "Tôi... ngày hôm qua lúc say... tinh thần thế nào..."
"... Cái gì?" Tôn Hạo Quảng ngơ ngác.
"Chính là, tôi có làm... mấy chuyện không được đàn ông lắm không?"
Tôn Hạo Quảng:...
Nhị ca, sau khi say tìm vợ khắp nơi, gọi tên vợ 168 lần trong 1 tiếng còn chưa đủ không đàn ông hả...
Cố Thần lại tiến tới, gian nan hỏi, "Tôi có làm nũng các kiểu gì gì không?"
Tôn Hạo Quảng vừa nghe thế liền kích động, "Nhị ca, tối qua anh ăn vạ với Sở Dư hả..."
Nhị ca của cậu... làm thế nào thế!
"Im mồm!" Cố Thần cắt ngang lười cậu, "Cậu suy nghĩ gì thế? Bố mà làm nũng á! Tôi chỉ hỏi cậu thế thôi."
Tôn Hạo Quảng à một tiếng, không nói tin hay không, bắt đầu nhớ lại mấy hành động tối qua của Cố Thần.
"Vậy thì anh yên tâm đi, " Cậu ta cười hì hì, "Nhị ca em dù có uống say thì vẫn lên trời được xuống đất được, tuyệt đối chuẩn men."
Sau khi cúp điện thoại, Cố Thần yên tâm thêm phần nào.
Nhưng cậu đã quên, dù là lúc bình thường, trước mặt Sở Dư và trước mặt anh em của cậu hoàn toàn khác nhau...
...
Cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cố Thần ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, đánh hai trận game, tâm trạng tốt lên một chút, chuẩn bị ngày mai quay về nhà.
Đến tối.
Cố Thần đã thành thói quen, cứ đến giờ là lên giường ngủ. Nhưng cả ngày hôm nay ngủ quá nhiều, đến tối nhắm mắt cỡ nào cũng không ngủ được, chỉ có thể nằm lăn lộn trên giường.
Hai má cọ lên gối, cậu bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu, không biết sao lại lôi ra một sợi tóc dài từ trên gối mình ra.
Màu đen, mềm mại, dài.
"..."
Mấy tính từ này hợp lại với nhau, để Cố Thần kịp nhận ra đây là tóc của ai, đùng một tiếng, cậu vội bật đèn lên, ngồi dậy.
Quả nhiên, màu tóc ngả vàng, là tóc của Sở Dư.
Ánh mắt lập tức đảo một vòng trên giường. Quả nhiên sau đó nhặt được thêm 3 sợi tóc bên mép giường.
Chuyện này khiến cho hai má Cố Thần ửng đỏ.
Sở Tiểu Dư, đã ngủ trên giường này.
Hô hấp dồn dập, chàng trai thản nhiên nằm sang bên trái, ôm gối nằm vào lòng.
A... cậu chỉ là thích ôm gối đi ngủ... thôi mà.
...
Vừa tỉnh dậy, trời vẫn còn tối.
Cố Thần thức dậy, chạy vài vòng quanh khu nhà, gọi điện cho chú Vương để chuẩn bị quay về đại viện.
Vài ngày nữa là khai giảng rồi, cậu muốn quay về đại viện đón Sở Dư đi học cùng.
Cố Thần ngồi trên ghế salon vọc điện thoại chờ chú Vương tới, bất giác thuận tay ấn vào thư mục riêng tư.
Sở Tiểu Dư đồ phiền phức.
Chờ, chờ tí!
Cố Thần vừa thoát ra lại ấn mở lại, vẫn là thư mục trống, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.
...
Ngã tư đường nào đó.
Chiếc xe đột nhiên rẽ ngoặt, quay đầu xe chạy ngược hướng.