Sở Dư đồng ý lời cầu hôn của mình, Cố Thần kích động không thôi, nhịp tim tăng nhanh *thình thịch thình thịch*.
Trong bầu không khí tràn ngập ngọt ngào và mờ ám, hạnh phúc như được lên men.
Hai người bất giác tiến lại gần nhau.
Đúng lúc này, tiếng sói tru vang lên, mấy chàng trai không biết từ đâu xuất hiện, Sở Đằng Phi bưng bánh kem đi đầu, dẫn mấy người mặt mày cứng đờ đi sau.
Mẹ nó, một đám không có tâm lý gì cả.
Cố Thần: …
Động tác đang định hôn cứng lại, Sở Dư đỏ mặt, dưới ánh đèn lại càng thêm xinh đẹp.
Lòng Cố Thần nóng rực cả lên, cậu lại càng muốn giết người, âm trầm nhìn sang Sở Đằng phi.
Sở Đằng Phi run lên, chạm phải ánh mắt của Cố Thần, nghĩ đến điều gì bỗng ưỡn ngực. Bây giờ cậu là người nhà của Sở Dư, đáng lẽ Cố Thần phải lấy lòng cậu mới đúng.
Nhưng cậu vẫn sợ, Sở Đằng Phi nhìn về phía Sở Dư, lảng sang chuyện khác, “Em họ, sinh nhật vui vẻ nha ~”
Sở Dư mỉm cười, “Cám ơn.”
Cố Thần hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh.
Cậu nhận bánh sinh nhật từ tay Sở Đằng Phi, hắng giọng rồi bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật, “Happy Birthday to you, happy Birthday to you ~”
Đôi mắt Sở Dư long lanh ánh nước, nụ cười bên môi càng tươi tắn.
Cố Thần biết cậu hát không hay, mặt bỗng đỏ bừng, ánh mắt lảng sang chỗ khác cố gắng hát đến cùng.
Sinh nhật của Sở Tiểu Dư, cậu phải hát!
Nhưng nghe thấy phía sau có người bật cười thì cậu không tốt tính được nữa.
Bị Cố Thần lườm, mấy người kia vội vàng ngậm miệng, nhưng lại không nhịn được, muốn cười thì không dám, lại càng không muốn khóc.
Tiếng cười rung động theo tiếng hát, nhìn mặt Cố Thần nhăn như khỉ, hèn gì đó giờ anh Cố không chịu hát cùng bọn họ ha ha ha!
Mọi người cùng hát, Cố Thần dừng lại, “Sở Tiểu Dư, cầu nguyện đi.”
Sở Dư nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện.
Không lâu sau, cô mở mắt, thổi tắt nến trên bánh kem.
Mười tám ngọn nến lần lượt được thổi tắt, cây cuối cùng cũng được thổi tắt.
Mọi người dừng lại, vỗ tay ầm ầm.
“Sinh nhật vui vẻ ~”
“Cắt bánh đi, cắt bánh đi!”
Sở Dư không còn ngại ngùng nữa, mỉm cười cầm con dao cắt bánh.
Cố Thần bỗng tiến lên nắm tay cô, mắt nhìn chằm chằm vào cái bánh, cậu vờ ra vẻ tự nhiên, “Để tôi làm cùng cậu.”
Giọng nói lại mang theo sự run rẩy.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Hàng mi Sở Dư khẽ run, cô cười nói, “… Ừm.”
Mọi người: …
“Này, hai người đừng có thất đức thế chứ!” Sở Đằng Phi tự nhận mình có kim bài miễn tử mang tên anh họ nên lên tiếng, “Một đám FA còn đứng ở đây này.”
Biết tâm trạng Cố Thần hôm nay rất tốt, chỉ cần không quá đáng thì cậu sẽ không đánh người. Tôn Hạo Quảng yên lặng nói thêm một câu, “Bọn tôi bận sấp mặt từ 6 giờ sáng, mấy người có còn lương tâm không hả…”
Mấy người còn lại cũng nói chen vào, “Ây, Sở Dư cậu không biết đâu, lúc đầu tôi nhìn thấy mấy bức tranh này suýt nữa bị hù chết rồi!”
“Đúng vậy, mợ nó, có ai mà ngờ anh Cố bọn tôi lại là người thích làm mấy chuyện này chứ!”
Nụ cười trên môi Sở Dư càng thêm tươi rói, Cố Thần mặc kệ cứ để bọn họ nói.
Cậu mất tự nhiên, lại giống như không nghe thấy gì, cậu ôm cô từ phía sau, hôn lên mặt cô một cái, tì cằm lên vai cô rồi nhõng nhẽo, “Sở Tiểu Dư, có tôi ở trong nguyện vọng của cậu không ~~”
Sở Dư quay đầu nhìn cậu, đôi mắt như ánh sao lấp lánh, “… Có.”
—— Ứơc nguyện của cô có tương lai sau này.
—— Tương lai của cô, có cậu.
Bấy giờ Cố Thần mới hài lòng ôm cô thật chặt, cùng cô cắt bánh kem.