Nhưng Bùi Dao Châu nghiêng người chặn tôi lại, giọng nói từ tính rất trầm:
“Anh chưa ăn sáng, cho anh nếm thử que cay với được không?”
Cái này…Không hay lắm nhỉ, muốn ăn que cay của tôi chính là muốn mạng của tôi.
“Ơ, trong bao toàn là nước miếng của tôi, lần sau tôi mua cho anh gói mới.”
Nói câu này một cách qua quýt xong, tôi chuồn mất bất chấp bình luận đang mắng tôi giả bộ nhỏ mọn thế nào.
Sau khi tôi rời đi, Thi Diễm lại đến gần Bùi Dao Châu còn muốn nói với anh gì đó.
Nhưng Bùi Dao Châu chỉ nói ‘tập hợp thôi” rồi vòng qua cô ta đi về phía biệt thự.
4.
Sau màn giới thiệu đơn giản, bốn nam bốn nữ khách mời ngồi tại phòng khách.
Thi Diễm cố ý cầm một cái gối ôm, đặt sau lưng Bùi Dao Châu:
“Dao Châu, anh hay đau lưng, dựa gối sẽ đỡ hơn.”
Bình luận điên cuồng, một đống suy nghĩ viển vông về “đau lưng” xuất hiện.
Mấy vị khách mời cũng hào hứng hóng hớt, trêu chọc rằng chắc chắn bọn họ đã lén sống chung.
Thi Diễm thẹn thùng bụm mặt: “Mọi người đừng nói lung tung, mặt tôi đỏ rồi đây…”
Tôi vừa cắn hạt dưa vừa tò mò, phấn nền dày thế vẫn thấy được mặt đỏ sao?
Trong giờ nghỉ ăn cơm, tổ chương trình giao cho mọi người một nhiệm vụ chủ đề.
Mỗi người nói bản thân mình đã yêu đương mấy lần.
Các khách quý bắt đầu bộc bạch, thậm chí có người còn nói mình đã yêu mười lần.
Camera rất nhanh quay đến tôi.
Tôi thuận miệng đáp: “Một lần, yêu qua mạng.”
“Chính là người cô nói trên weibo sao, người tặng cô dây chuyền à?” Khách mời nam hỏi.
Tôi tức giận nói.
“Đúng thế, anh ta không chỉ là tên đểu cáng mà còn cực kỳ hợm hĩnh! Nói rằng nhà mình có máy bay, muốn mang tôi lên trời sánh vai cùng mặt trời!”
Mọi người cười như điên.
Lúc này, Bùi Dao Châu vẫn luôn tích chữ như vàng lên tiếng:
“Tôi cũng mới yêu một lần, yêu qua mạng.”
Bình luận điên cuồng hiện dấu chấm hỏi.
Mọi người đều khó mà tin được, gương mặt như Bùi Dao Châu còn yêu đương qua mạng?
Tôi cũng kinh ngạc, tình huống gì đây, trùng hợp vậy sao.
Tôi ngước lên nhìn Bùi Dao Châu, vừa hay đối diện với ánh mắt anh ấy.
Là tôi nhìn nhầm sao?
Đuôi mắt anh ấy hơi ửng đỏ.
Giọng nói từ tính của anh ấy cũng khàn khàn:
“Tôi tưởng cô ấy qua đời rồi.”
“Chính mắt tôi đã nhìn thấy thông báo tình trạng bệnh nguy kịch của cô ấy, gọi điện thoại, bác sĩ chủ trị của cô ấy nói cô đã mất rồi, thi thể đã được đưa đi hỏa táng.”
Nói đến đây Bùi Chao Châu bỗng nheo mắt lại, khẽ cười một tiếng không rõ hàm ý.
“Nhưng mà, trời không phụ lòng người.”
“Tôi đã tìm được cô ấy.”
“Bây giờ, cô ấy ngồi đối diện tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!