TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tay Tạ Tri dừng lại: "Bùi tiên sinh?"
Đối phương không trả lời.
Trong bóng đêm hơi thở dần dần rõ ràng.
Cậu nói: "Nhắm mắt lại."
Vẫn như cũ chờ năm giây, "Bang" một tiếng, ánh đèn nhu hòa chiếu khắp căn phòng.
Bùi Hàm Ý ngồi trên xe lăn, chậm rãi mở mắt ra.
Tạ Tri đóng cửa lại, thuận tay đem túi hàng đặt bên cạnh, cậu nhíu mày hỏi: "Sao còn chưa đi ngủ?"
Vậy mà Bùi Hàm Ý không chút ủy khuất, ánh mắt nghiêm túc đảo qua khuôn mặt cậu, nhìn thấy sắc mặt cậu bị phơi đến đỏ lên, thần sắc lại mệt mỏi, anh nghiêng đầu trả lời: "Chờ anh."
"Chờ tôi?"
Chờ tôi làm gì?
"Làm việc vất vả," Bùi Hàm Ý mở rộng đôi tay về phía cậu, tràn đầy nhiệt tình, "Mừng anh về nhà!"
Tạ Tri dựa trên ván cửa, chỉ mặc mỗi chiếc áo thun và quần dài, trên mặt lộ rõ đường cong thon dài, ôm tay nhìn anh: "Vì sao phải chờ tôi?"
Hốc mắt Bùi Hàm Ý sâu thẳm, dường như tất thảy ánh sáng đều dừng lại nơi đáy mắt anh, tự nhiên mà đáp: "Bởi vì khi về nhà đều phải có ngóng trông mà."
Tạ Tri không nói rõ được tâm trạng của mình hiện như thế nào, một lát sau mới mở miệng: "Đợi bao lâu rồi?"
"Mới một chút thôi."
Còn học được cách nói dối cơ đấy.
Bỗng nhiên Tạ Tri rất muốn sờ thử mái tóc nhìn có vẻ mềm mại kia, cậu tiến lên vài bước, đầu ngón tay dừng bên tay vịn xe lăn nhẹ vuốt ve, trong giọng nói cũng không tự giác mà dịu dàng hơn: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."
"Hửm?" Bùi Hàm Ý nghiêng đầu nhìn cậu.
Tạ Tri đẩy xe lăn về hướng phòng ngủ, không lên tiếng.
Nếu lần sau còn gặp lại tên đại sư ngu ngục như thế nữa, cậu vẫn nên trực tiếp kéo gã tới chỗ tối không người, đánh cho đến khi thành thật mới thôi.
Dù sao nợ nần gì đó cậu cũng đã trả hết rồi, bây giờ gia không thiếu tiền nữa.
Trong nhà có đứa nhỏ, vẫn nên về sớm một chút.
Tạ Tri khó chịu một ngày, rốt cuộc tâm trạng cũng được vui vẻ, bước chân có chút phiêu diêu mà đưa Bùi Hàm Ý về phòng: "Muốn nghe chuyện kể trước khi ngủ không?"
Bùi Hàm Ý lắc đầu: "Nhìn trưởng quan có vẻ mệt mỏi, anh mau nghỉ ngơi đi." Sau đó lại y như là chấp niệm (1) mà bỏ thêm một câu, "Ngủ ngon."
(1) Thật ra chỗ có thể để là ám ảnh, cố chấp hay bướng bỉnh gì đó.
Nhưng tui để nguyên "chấp niệm" cho nó trọn nghĩa.
Vì từ này cũng khá là khó giải thích cho đúng ngữ nghĩa.
Bùi tiên sinh lúc nhỏ quả thật đúng là một áo bông nhỏ tri kỷ (2).
(2) Áo bông nhỏ (小棉袄): Ý chỉ mối quan hệ tri kỷ, thân thiết, ấm áp (thường là dùng để nói về quan hệ giữa con cái – cha mẹ).
Tạ Tri nắm tay lại đặt lên môi, nhịn xuống ý cười bỗng nhiên dâng lên, theo thói quen mà để lại một ánh đèn ngủ cho anh, tắt đèn trong phòng xong, khi nắm lấy tay nắm cửa mới chợt nhớ đã quên mất một việc: "Ngủ ngon."
Bởi vì bị việc của Bùi Hàm Ý gián đoạn, nên Tạ Tri đã hoàn toàn quên mất mấy món đồ đặt ở huyền quan, cậu nhanh chóng tắm rửa rồi chui vào chăn nằm ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, các dây thần kinh trong đầu Tạ Tri nhảy lên thình thịch, cứ như có người đem nó kéo thẳng ra để đánh đàn, đau đến mức muốn chết đi sống lại, đầu thì đau, não thì trướng.
Còn thân xác thì như biến thành cái lồng hấp, hơi thở nóng hổi tản ra bốn phía, tầm nhìn một mảnh mơ hồ, còn chóp mũi cũng đang lên men.
Trong phòng có người đang đi lại.
Tay Tạ Tri không có sức, cậu cố gắng muốn nâng tay lên, lập tức bị người khác đè lại.
Bên tai vang lên giọng nói ôn nhu, như là cách một tầng cửa sổ nhẹ nhàng bay vào, xa xôi lại mơ hồ: "Đang truyền dịch.
Trưởng quan, anh phát sốt rồi."Tạ Viễn đang mê man suýt nữa ngủ thiếp đi, cậu nhíu mày, chớp đôi mắt chua xót, đổi một tay khác sờ trán mình, nóng hầm hập.
Mấy lời dặn dò hôm qua của Tiểu D đã thành flag (3), cũng may trên mặt không bị tróc da.
(3) Flag: Theo như tui tra gg thì Flag hay Death Flag là một thuật ngữ được dùng để ám chỉ những dấu hiệu được cho là báo trước về cái chết của một nhân vật trong bộ truyện Anime.
Ở đây chắc có nghĩa là lời dặn dò của Tiểu D thành sự thật.
Cậu thở ra một hơi nóng hổi, tầm mắt dần rõ ràng, cạnh mép giường dựng một cái giá, phía trên treo bình thuốc đã truyền được một nửa.
Bùi Hàm Ý rời khỏi xe lăn, khom lưng đứng bên mép giường, chỉnh lại chăn cho cậu, sau đó cầm lấy tay cậu nhét vào trong chăn.
Trong nháy mắt, thời gian như bị đảo lộn, quay trở về vài năm trước.
Chẳng qua khi đó là mùa đông.
Biểu cảm Bùi Hàm Ý không giống như bây giờ.
Bùi tiên sinh làm mọi thứ đều dễ dàng lại tự nhiên như không cầm thuốc nhét vào miệng cậu, bắt buộc cậu phải nuốt xuống, ngón tay lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng xoa lên mặt cậu, trong giọng nói đè nén ý cười trầm thấp: "Tạ Tri, đừng làm hỏng bản thân chỉ bởi vì không ai quan tâm cậu."
Bây giờ nhớ lại, hình như khi đó Bùi Hàm Ý có chút không vui.
Tạ Tri cũng có chút kinh ngạc, vậy mà cậu vẫn còn nhớ rõ chuyện như thế.
Chỉ là, hình ảnh thì trùng lặp, nhưng người lại không giống nhau.
Ba năm sau, cảm xúc của Bùi Hàm Ý đều hiện hết lên mặt, anh bất mãn lầm bầm: "Tống Đạm nói với em, cái người xấu kia bắt nạt anh, hại anh bị bệnh."
Tạ Tri bị sốt, nên năng lực tự hỏi cũng bị rơi xuống vực, nên không nhận ra câu này rất kỳ lạ...Vì sao Tống Đạm lại biết chuyện của Sabine, còn nói lại với Bùi Hàm Ý.
Cậu im lặng một lát, trong cổ họng như bị thứ gì chặn lại, khiến cho âm thanh trở nên khàn khàn: "Đã tháo thạch cao rồi?"
"Không tháo cũng có thể chăm sóc trưởng quan mà."
"Không cần," Tạ Tri cũng không yếu ớt như thế, "Đi xem phim hoạt hình của anh đi."
Bạn nhỏ Bùi dựa bên giường, cằm đặt trong khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn cậu: "Phim hoạt hình cũng không đẹp bằng trưởng quan nha."
......
Nếu đổi thành cha ruột của anh thì đã ăn vả rồi đấy.
Tạ Tri không còn sức để nói chuyện vô nghĩa với anh nữa, mắt nhìn thấy mấy điểm tròn tròn mờ mờ, cậu khó chịu mà xoay người.
Chăn đã thay thành một cái dày, đặt trong mùa hè oi bức như thế này thật muốn lấy mạng người mà.
Ta Tri ra một thân mồ hôi, vừa rồi đầu óc thì như cái lồng hấp, còn bây giờ thì cả người cũng như bị nhét vào trong đấy (lồng hấp), hun đến mức cả mặt cậu đều đỏ bừng, lúc ngủ còn được, bây giờ tỉnh lại liền không chịu nổi.
Cậu âm thầm xốc chăn để vươn chân ra ngoài để giải nhiệt.
Không khí mát mẻ chui vào, thật sự thoải mái.
Bùi Hàm Ý cứ như có trực giác của loài chó bự, phát hiện động tĩnh, lập tức nhảy dựng lên, dém chăn lại ngay: "Trưởng quan, anh không ngoan nha."
Tạ Tri cau mày nhìn chằm chằm anh.
Đôi mắt kia đen nhánh sâu thẳm kia không còn tính xâm lược như trước kia nữa, thay bằng chân thành và thẳng thắn, như thể chúng chưa từng bị bất cứ thứ gì làm ô nhiễm.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Ngốc Cũng Không Sao, Tôi Mù tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ngốc Cũng Không Sao, Tôi Mù, truyện Anh Ngốc Cũng Không Sao, Tôi Mù , đọc truyện Anh Ngốc Cũng Không Sao, Tôi Mù full , Anh Ngốc Cũng Không Sao, Tôi Mù full , Anh Ngốc Cũng Không Sao, Tôi Mù chương mới