TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Mặc cho năm tháng trôi qua, triều đại thay đổi, chiến tranh liên miên, tòa thành tưởng như đã cũ này vẫn đứng lặng tại đây, giống như trước sẽ không hề ngã xuống. Hoảng hốt nghĩ lại, nàng tựa hồ thấy được Đại lễ Lập quốc năm đó, mẫu hậu nắm tay nàng đi lên thềm đá, váy áo đẹp đẽ quý giá kéo trùm trên mặt đất. Phụ hoàng uy nghiêm oai phong cùng huynh trưởng thông minh cơ trí đi phía trước. Mà dưới chân tòa thành, người dân đã chen chúc tập trung vây quanh nơi đó. Thời khắc huynh trưởng tiếp nhận trường kiếm từ tay phụ hoàng, tất cả đồng thời hoan hô nhảy nhót.
Hồi ức này qua đi, An Đóa đột nhiên nắm chặt ngón tay, ánh mắt lần nữa trở nên trong suốt, trên mặt lại lộ ra vẻ thống khổ. Thềm đá lúc trước sạch sẽ, nguyên vẹn, chỉ vì những lần đánh phá mà đổ nát. Binh lính hoảng loạn chạy trốn, ném xuống mũi tên, buông bỏ đao kiếm, và những lá cờ bị đánh rơi khi họ chạy trốn trong cơn hoảng loạn vẫn còn dính màu máu không sao rửa sạch được.
An Đóa nâng váy chạy bộ trên thềm đá, từng bước nhỏ một, tốc độ thong thả. Máy quay di chuyển từ dưới lên trên lại từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên người An Đóa. Thần thái biểu cảm trên khuôn mặt, động tác tay đến bước đi của cô được máy quay ghi lại rõ ràng, tỉ mỉ.
"Kỹ thuật diễn của An Đóa so với mấy ngày trước càng thuần thục hơn." Phó đạo diễn đè thấp thanh âm nói.
Đạo diễn Vương ngồi trước camera chính, nhìn kỹ biểu hiện của An Đóa, nghe vậy hừ nhẹ một tiếng: "Thiên tài chính là có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn, đem thứ mình học được hiểu thấu đến thông thạo. Cô nhóc này vốn có tài năng thiên phú, bị Phong Cảnh Ngu cho một kích như vậy, chỉ cần lấy lại tinh thần thì tiến bộ rất lớn." Nói những lời như thế, khóe môi đạo diễn Vương đều nhếch lên mỉm cười không cách nào kéo xuống được.
Ôn Lăng đang chuẩn bị diễn, bàn tay cầm kịch bản đột nhiên nắm chặt. Lời nói của đạo diễn Vương và Phong Cảnh Ngu không khác gì cái tát giáng trên mặt cô ta. Đều là nữ diễn viên, mà cô ta lại là vai chính, cô ta từ trước đến nay luôn tâm cao khí ngạo sao có thể chịu được loại lời nói này?
"Đại nhân?" Chuẩn bị bước lên thềm đá cuối cùng, phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm nghi hoặc của Quý Từ. Hẵn ta vẫn một thân mặc áo giáp oai hùng không ai sánh bằng. Lúc này, tay hắn ta cầm trường thương, quanh thân tỏa ra sự lạnh lẽo chính trực của người trấn thủ tòa thành. Hắn ta thấy Minh Hoàn một mình đi lại, bộ dạng có điểm không bình thường, vội vàng đi đến nghênh đón, trầm giọng nói: "Đại nhân, nơi này hỗn độn, còn chưa được dọn dẹp, ngài.."
"Không cần." Minh Hoàn lại tiếp tục tiến lên một bước. Phía sau bức tường thành cao cao này, nàng có thể nhìn đến kinh thành Thương Di, ra bên ngoài sẽ là chiến trường còn chưa kịp thu dọn kia. Xác chết của binh lính đang bị nâng đi, đằng kia là binh lính bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch đang chờ được cứu chữa.
"Quý tướng quân?" Minh Hoàn đột nhiên hô.
Quý Từ tiến lên một bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh cung kính gật đầu: "Đại nhân."
Minh Hoàn chợt quay đầu, nhìn thẳng hai mắt Quý Từ. Cách đây mấy năm, con người này mang trên mình vẻ tùy ý, tự tại, đôi mắt tràn ngập khí khách cùng hăng hái, vậy mà không biết từ khi nào đã trở nên trầm ổn như núi. Nàng chớp mắt một cái lại đột nhiên quay đầu, tựa hồ gương mặt này của Quý Từ khiến nàng có chút khó có thể nhìn thẳng: "Quý tướng quân, đại chiến lần này thương vong như thế nào?"
Đôi mắt Minh Hoàn hiện lên vẻ cổ quái, Quý Từ theo tầm mắt nàng nhìn đến những binh lính bị thương vong. Hắn ta như bừng tỉnh, thành khẩn khuyên giải an ủi nàng: "Đại nhân chớ có lo lắng, trên chiến trường thương vong là chuyện bình thường, huống hồ mọi người ra chiến trường đều đã đoán trước ngày này sẽ đến. Gia quyến của những binh lính tử trận sẽ được nhận một khoản bồi thường lớn, binh lính bị thương cũng sẽ được chiếu cố thích đáng. Làm yên lòng các binh sĩ lúc chiến đấu là việc cần thiết."
"Nhưng họ vẫn chết." Minh Hoàn nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt lộ ra sự mờ mịt, trống rỗng, thật giống như một con búp bê mất đi linh hồn. Hôm nay, mối đại thù đã được báo, chấp niệm nàng kiên trì trong mấy năm nay hoàn toàn biến mất: "Quý tướng quân, ngươi có từng hối hận vì đã theo ta tham dự vào cuộc chiến này không?"
"Đại nhân tại sao lại có suy nghĩ như vậy?" Quý Từ càng thêm nghi hoặc, trầm giọng đáp: "Nếu không phải do đại nhân tương trợ, Quý Từ chỉ sợ đã sớm sa sút, phải tạ tội với liệt tổ liệt tông mà hèn mọn chết đi. Ta cảm kích đại nhân đã tương trợ."
"Không nghi ngờ ta có mục đích khác?" Minh Hoàn mím chặt môi.
Bạn đang đọc bộ truyện Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất, truyện Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất , đọc truyện Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất full , Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất full , Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất chương mới