TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Mỗi dịp hè đảo San Hô đều tổ chức lễ hội âm nhạc bãi biển, năm nay cũng không ngoại lệ, vào tuần thứ hai tụi Lâm Khinh Chu lên đảo, lễ hội âm nhạc mở màn.
Lễ hội âm nhạc năm nay làm lớn hơn năm ngoái, nghe nói còn mời nhiều ban nhạc rất nổi tiếng từ các nơi tới, dạo này đi vào đi ra, đa số mọi người đều thảo luận chuyện này.
"Hồi đó mày từng đi xem chưa?" Đường Tĩnh Du cũng rất phấn khởi, lúc ăn sáng hỏi Lâm Khinh Chu.
Lâm Khinh Chu không chắc chắn: "Hình như chưa, tao nhớ không rõ lắm, vả lại lúc đó ngành du lịch trên đảo vừa mới phát triển, lượng du khách một năm cũng không bằng một tháng bây giờ, chắc không làm kiểu lễ hội âm nhạc vầy đâu."
"Vậy lần này có thể mở mang một phen, tao phải tìm hát chính của ban nhạc Hắc Hồ xin chữ kí, tao là fan của ổng đó."
Một phần nguyên nhân bọn họ lên đảo chuyến này chính là vì lễ hội âm nhạc lần này, chỉ số mong chờ đã kéo lên đến đỉnh rồi.
Đang nói, Tần Việt đẩy xe lăn từ bên ngoài về, trời đổ mưa nhỏ, anh dừng xe lăn ở cửa, từ từ thu dù lại, sau đó phủi hạt mưa bất cẩn rơi trên vai, tiếp đó mới vào đại sảnh.
"Ông chủ Tần, trời mưa mà vẫn ra ngoài sao?" Đường Tĩnh Du vẫy tay với anh.
Tần Việt như thể mới nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sâu kín nhìn sang. Trên mặt anh có dính nước mưa, chúng ướt rượt đọng trên lông mi dài, lay động theo từng cái chớp mắt của anh.
Cơn mưa này đã rơi vào lòng Lâm Khinh Chu mà chẳng hề báo trước. Cậu vô thức nắm chặt ngón tay, muốn nói gì đó, song cổ họng cứ như bị dán lại, không thể cất lời.
Đây là lần đầu tiên Lâm Khinh Chu gặp người này từ sau buổi sáng hôm ấy, đã qua bốn năm ngày, người đến viếng thăm giấc mộng cậu hằng đêm cuối cùng cũng thật sự xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu nhạy bén nhận ra người này có lẽ đang trốn cậu, nhưng cậu không nghĩ ra lý do đối phương phải trốn.
Vì sao chứ, bởi vì câu "người thú vị" sao?
Vậy thì vô lý quá.
"Ông chủ Tần, lễ hội âm nhạc tối nay cùng đi xem chứ?" Đây là suy nghĩ quẩn quanh trong lòng Lâm Khinh Chu, nhưng Đường Tĩnh Du lại nói ra một cách dễ dàng. Lâm Khinh Chu vừa thở phào, cũng vừa thấy tiếc nuối.
Chỗ gần khu dùng bữa có một giá sách to, bên trên để rất nhiều sách, khách trọ có thể tự mượn đọc, hơn nữa không cần đăng kí, muốn lấy thì lấy, bây giờ bọn Lâm Khinh Chu đang ngồi kế cái bàn cạnh giá sách, cầm lật mấy quyển tạp chí.
Vốn dĩ cậu muốn tìm quyển <Yêu thầm khó vẹn toàn>, thế nhưng không tìm được, không biết là còn ở chỗ Tần Việt, hay là bị khách trọ khác mượn đi rồi.
Ngón tay cậu ấn bìa cuốn tạp chí trong tay, chờ câu trả lời của người nọ. Mà Tần Việt không lại chỗ bọn họ, nói cách mấy cái bàn: "Tôi không đi, các cậu đi chơi vui vẻ."
Cảm giác như quả bóng đầy hơi bị đâm thủng lại ngập tràn cõi lòng Lâm Khinh Chu, sống lưng ưỡn thẳng của cậu cong xuống, cánh tay thõng trên đầu gối cấu lại, cậu biết lòng bàn tay đã bị cấu rách, nhưng không ngừng được.
"Thế à, vậy được rồi." Giọng nói của Đường Tĩnh Du cũng mang chút tiên tiếc.
Tần Việt gật đầu với hai người, sau đó lăn xe lăn tới chỗ quầy lễ tân. Tiểu Yểu cũng ở đó, hai người sáp vào nói mấy câu, rồi nhìn thấy tiểu Yểu lấy khăn giấy trên bàn, giúp Tần Việt lau nước ở bả vai.
Gương mặt nhỏ đỏ bừng, có thể do cười, cũng có thể… là ngượng.
Trong lòng Lâm Khinh Chu rất khó chịu, cứ cố tình bạn tốt còn muốn tới bồi đao: "Ôi vãi, liệu tiểu Yểu có thích ông chủ Tần không, thân thiết như vầy, tao chua loét."
Lâm Khinh Chu thong thả đưa một cái trợn trắng mắt tới: "Đừng ăn nói vớ vẩn."
Đường Tĩnh Du lại còn không chịu phục: "Mày đừng có mà không tin, mày nghĩ xem, hai người bọn họ, một người xinh đẹp, người còn lại cũng xinh nốt, hai người sớm chiều chạm mặt, muốn không sinh ra chút gì đó cũng khó mà? Tao nói này nhé, không chừng là một cặp thật..."
Lâm Khinh Chu nhìn hắn: "Tao muốn khâu miệng mày lại." "Tại sao chứ?" Đường Tĩnh Du chẳng hiểu mô tê.
"Không vì sao cả, đơn giản là muốn khâu thôi."
Đường Tĩnh Du: "..."
Lễ hội âm nhạc bãi biển chính thức bắt đầu từ bốn rưỡi chiều, đến lúc đó sẽ có ban nhạc thần bí khai diễn bất ngờ, vậy nên ba giờ hơn tụi Lâm Khinh Chu đã mau chóng tới hiện trường, thoạt tiên là tản bộ trong mưa phùn, sau đó ngồi trong một tiệm sinh tố kế bên ăn kem.
Lâm Khinh Chu mua vị dưa hấu, dưa rất ngọt, vị sữa cũng đậm, thế nhưng không có cảm giác như hồi nhỏ ăn, món ăn mười mấy tệ thua xa ngoại làm.
Bạn đang đọc bộ truyện Ánh Trăng Rớt Lại tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ánh Trăng Rớt Lại, truyện Ánh Trăng Rớt Lại , đọc truyện Ánh Trăng Rớt Lại full , Ánh Trăng Rớt Lại full , Ánh Trăng Rớt Lại chương mới