Bất luận lúc trước xuất hiện trò khôi hài như thế nào, cũng không quan tâm đám thần tử xem náo nhiệt này có bao nhiêu lời nói đùa muốn lải nhải, nhưng phía trước là sinh thần Thái Hậu, mấy thứ này chỉ có thể áp chế lại. Mọi người đang vội đi tới Thái Cực Điện. Trên đường đi, tâm trạng của Tạ Dật Tiềm dần dần bình tĩnh lại, nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy có một chút bất thường. Rốt cuộc là ảnh vệ một tay bồi dưỡng ra, càng đừng nói Huyền Ảnh còn có tâm tư đặc biệt với hắn, làm sao lại mới đưa đi có vài ngày liền ném chủ nhân hắn ở đâu rồi? Hơn nữa tính tình của Huyền Ảnh, Tạ Dật Tiềm dẫu sao cũng biết một chút, bộ dáng phóng đãng giống như vừa rồi, khi cơn tức giận rút đi, hắn dù thế nào cũng không dám tin Huyền Ảnh chính là cái loại dáng vẻ này, tựa như thay đổi thành một người khác. Nếu luận về lòng trung thành, cho dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng một mình Huyền Ảnh vẫn có thể lưu lại trong lòng hắn một chỗ trống không nhỏ. Nếu không làm sao có thể dù buồn bực khi đưa người đi cũng không lo lắng đối phương phản loạn chứ?
Tạ Dật Tiềm càng nghĩ càng khó hiểu, thậm chí đi hầu hết cả quãng đường vẫn còn trầm tư. Cho dù là đáp lại thần tử đến tìm hắn cũng phần lớn rời đi cho có lệ. Đến tận lúc vào trong Thái Cực Điện, nội thị trước điện cao giọng hô to, trên điện đồng thời xuất hiện hai đạo sáng màu vàng, các vị thần tử cùng quỳ xuống hô to. Tạ Dật Tiềm lúc này mới lấy lại tinh thần, nối gót đi đến vị trí của mình, kính cẩn quỳ xuống. Mãi đến khi trên điện truyền đến một tiếng cười hiền từ, Minh Đức Thái Hậu không ngừng được ý cười kêu người bình thân miễn lễ, sau đó là tiếng nhạc du dương trầm bổng nổi lên từ bốn phía đại điện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!