Ba ngày sau chính là sinh thần tám mươi của Thái Hậu, màn che rơi xuống cũng là lúc thọ yến chuẩn bị hai tháng bắt đầu. Tam hoàng tử là người được Hoàng đế dường như coi trọng hơn cả, lại là thân vương duy nhất còn ở lại kinh thành, Lương Vương đương nhân bất
nhượng*, từ rất sớm đã vào trong cung chúc thọ hoàng tổ. (*Đương
nhân bất nhượng/当仁不让: Câu nguyên văn là "Đương nhân bất nhượng ư sư", ý
muốn nói làm điều ý nghĩa nhân đức thì dẫu có là thầy của mình cũng sẽ
không nhường. Ở đây ý nói Lương Vương đoạn này gần giống với câu "Việc
tốt không phần ai".) Triều thần tới lui nối liền không dứt, lúc
thái giám ngoài điện bỗng nhiên quát một tiếng "Thụy Vương đến—", Lâm
Phong sớm đã nghênh tiếp ở trước đại điện trong nháy mắt liền nở nụ
cười. Hắn chắp tay trước người từ biệt đại thần trước mặt, nhìn
theo hướng Tạ Dật Tiềm từ xa đi tới, phất tay ra hiệu với thị vệ bên
người, thuận tiện chạy về phía Tạ Dật Tiềm. Ngoại nhân chỉ biết
quan hệ của Thụy Vương và Lương Vương vẫn luôn hời hợt, lại không biết
được bọn họ ngầm đấu đá nhau, hiện giờ nhìn thấy Lương Vương chủ động
chạy về phía Thụy Vương cũng chỉ tưởng hai người muốn giao hảo, ngoại
trừ đi xem trò hay thì bọn họ ngược lại cũng không có ý nghĩ gì khác. Nhưng ở nơi cách mọi người khá xa ấy, chỗ hai người gặp nhau không có ôn hòa
bình tĩnh như vậy, khác xa với những gì nhìn thoáng qua.
Hoặc là
nói, bất luận là Tạ Dật Tiềm hay Lâm Phong đều có một loại nôn nóng khó
nói thành lời, nhất là khi Lâm Phong cất lời: "Đồ Thụy Vương đưa cho bổn vương khoảng thời gian trước quả thực quá tuyệt vời!" Hai tay
chắp ở sau lưng của Tạ Dật Tiềm nháy mắt siết chặt, nếu không phải đám
đông đang trừng mắt nhìn, hắn thậm chí không cách nào cam đoan rằng sẽ
không quay đầu bỏ đi. Mà hiện tại, hắn chỉ có thể hơi vuốt cằm,
làm như không thèm để ý, lại lộ ra một chút nghi hoặc: "Đồ gì? Bổn vương ngược lại không nhớ rõ..." "Không sao không sao, Thụy Vương quý
nhân hay quên, chính là..." Hắn cười cười, ghé sát vào Tạ Dật Tiềm
khoảng hai phân, lại hạ giọng, "Trước Tuyết Nguyệt lâu." Gợi ý
đến đây, Tạ Dật Tiềm rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, mà
một tia mạn bất kinh tâm* hắn để lộ ra trong khoảnh khắc trái lại khiến
cho trong lòng Lâm Phong có chút dao động. (*Mạn bất kinh tâm/漫不经心: Thờ ơ, không bận tâm. Ở đây ý muốn nói đến sự phân tâm, hờ hững của Tạ Dật Tiềm.)
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!