TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Mạn Già La
*
Cái thứ nhô ra cưng cứng đó......!tôi hiểu rồi.
Đó là một chiếc nhẫn!
Giây tiếp theo, cây cột tôi đang bám vào đột nhiên nghiêng đi, rồi sau đó treo lơ lửng trên không.
Tôi chưa kịp phản ứng, hai tay không kịp bám chắc, cơ thể rơi vào trạng thái không trọng lượng ngắn ngủi.
Tôi cứ tưởng mình sẽ ngã thẳng xuống thành thịt nát luôn, ai ngờ sau đó truyền đến cảm giác cổ áo bị ai đó nắm lấy, sau đó dẫm lên một mảnh “đất” mềm mại có độ ấm.
Tôi đã đoán được đại khái đó là thứ gì, chỉ không dám đối mặt thôi.
Chuẩn bị tâm lý thật tốt xong, tôi mở mắt ra.
Đối diện tôi chính là một người khổng lồ —— hoặc là một người bình thường? Vậy rốt cuộc hình thể của tôi là bình thường hay là không bình thường đây.
Người khổng lồ nhìn chằm chằm tôi, tròng mắt gần như muốn lọt khỏi hốc mắt.
Trông hắn cực kỳ hưng phấn, hơi thở ướt át không ngừng phà vào trên người tôi, nhắc nhở tôi rằng hắn là một người sống.
Đáng sợ quá......!tôi bị người khổng lồ đặt trong lòng bàn tay, trong đầu loạn cào cào.
Hắn sẽ làm gì tôi? Quan sát tôi? Bóp nát tôi? Hay là ăn tôi luôn giống như trong Người khổng lồ tiến công?*
*Đại chiến Titan, cũng được biết tới với tựa bản tiếng Anh Attack on Titan và tên gốc tiếng Nhật Shingeki no Kyojin (Nhật: 進撃しんげきの巨人きょじん (Tiến Kích Cự Nhân)? n.đ "Người khổng lồ tiến công") là một bộ manga Nhật Bản do Isayama Hajime sáng tác.
Câu truyện đặt trong bối cảnh loài người phải sống đằng sau ba bức tường đồ sộ được dựng nên để bảo vệ nhân loại khỏi những tên khổng lồ ăn thịt người được gọi là Titan (tên trong bản tiếng Anh, bản gốc tiếng Nhật gọi là Kyojin - "Cự nhân", nghĩa đen là "người khổng lồ").
Truyện theo chân Eren Yeager, nhân vật chính của bộ truyện, anh thề sẽ tiêu diệt toàn bộ Titan trên thế giới sau khi chứng kiến chúng phá hủy bức tường, tàn phá quê hương và ăn thịt mẹ mình.
......!Chờ chút?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện ký ức xa lạ khiến tôi ngơ ngác.
Người khổng lồ tiến công? Tôi từng xem qua à?
Trước đây trong “ký túc xá” tôi cũng chưa có ký ức như vậy bao giờ.
Ký ức của tôi, ký ức của tôi đang mở rộng!!!!!
Những ký ức đã từng thuộc về tôi nhưng giờ đây với tôi mà nói thì rất mới mẻ cứ không ngừng ùa vào trong đầu.
Tôi cảm thấy đầu mình như bị bổ làm hai, có thứ gì đó không ngừng xâm nhập vào.
Tôi cũng không rảnh lo người khổng lồ trước mặt, cả người co thành một cục, ôm đầu la hét không ngừng trên tay đối phương.
Tôi có thể cảm nhận được bàn tay đối phương nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nhưng hắn không biết kiểu “nhẹ nhàng” này khiến tôi đau đớn gấp bội.
Sau đó, chính là cảm giác đau đớn như cơ thể bị tách ra.
Tôi không biết mình còn đang gào thét không nữa, bởi vì quyền kiểm soát cơ thể đang dần trôi khỏi tay tôi.
Tôi có thể cảm nhận được rõ ý thức của mình đang rút khỏi cơ thể, nếu thật sự có linh hồn, vậy linh hồn đó có lẽ đã bay ra được một nửa rồi.
Chia lìa, chia lìa; chảy vào, chảy vào.
Tôi đã không biết mình là ai, mình đang ở đâu.
Nỗi đau dường như vĩnh viễn sẽ không có kết thúc.
......
Tôi tỉnh?
Tôi cố gắng mở mắt, cố cử động tay.
Trên tay có gắn một dây truyền dịch dài, hơi lắc lư theo cử động của tôi.
Tôi động rất gian nan, và hiển nhiên, tôi vẫn chưa quen với cơ thể này lắm.
Trước mắt là trần nhà trắng bóng, hình như tôi đang ở trong phòng giống như phòng bệnh.
Hở? Khoan.
Giống như máy tính sau khi được khởi động lại sẽ chết máy vài giây, đại não tôi vừa nãy cũng ngừng vài giây.
Cho tới bây giờ, tôi mới hoàn toàn nhớ hết mọi chuyện.
Tôi không dám tin, xem xét ba lần, chắc chắn và khẳng định, tất cả đều là sự thật.
Lần này ký ức sẽ không gạt người nữa.
“Airy, Tất Phi, Trình Thành,” Tôi không thể tin được lẩm bẩm, “Tại sao lại như vậy......”
“Em?” Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông đẹp trai dịu dàng bước vào.
Đầu tôi còn chưa linh hoạt lắm, sửng sốt vài giây mới nhớ ra, đây là bạn trai tôi, Đặng Tề.
Tôi nghĩ người khổng lồ mà tôi nhìn thấy trước đó chính là hắn.
Ngày đó, tôi vốn định nói chia tay hắn......!nhưng......
Cho nên bây giờ hắn vẫn là bạn trai tôi.
Đột nhiên hắn bổ nhào vào chăn tôi, bật khóc.
Trong trí nhớ của tôi hắn chưa từng khóc cả.
Rốt cuộc tôi đã ở trong “ký túc xá” đó bao lâu rồi? Không, bây giờ quan trọng nhất chính là, tất cả mọi thứ có phải như tôi nghĩ không?
Dường như hiểu được tâm lý của tôi, Đặng Tề ngẩng đầu lên, khóe mắt dịu dàng còn nhuộm đỏ.
Hắn đứng dậy, tiến lại gần mắt tôi, nhẹ nhàng hôn một cái.
Bạn đang đọc bộ truyện Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người, truyện Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người , đọc truyện Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người full , Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người full , Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người chương mới