“Chị không thấy chó với mèo ở đây, mà từ nãy giờ, chị chỉ nghe một con chó điên sủa bậy sủa bạ.”
Cô phục đứng bên cạnh muốn cười mà không dám.
Cái cô Ngọc Anna nầy, ỷ gia đình mình giàu có, kinh doanh cửa hàng bách háo “ Ngọc Thị”, quen biết đông, cứ phách lối ra vẻ ta đây,
Hôm nay cô cũng muốn xem, có người cho cô ta một bài học nới đời.
Cô phục vụ chuyển tầm mắt nhìn ba người đối diện.
Theo sự quan sát chuyên nghiệp của cô trong cái ngành này, người con gái mặc đồ giải dị này không đơn giản.
Cho dù Trình Lam cứ tỏa ra thái độ thờ ơ, bình thường.
Nhưng cô có thể nhìn thấy hai người còn lại, luôn có thái độ tôn kính và khép nép trước mặt cô ta.
Dù không biết thân thế và lại lịch của Trình Lam đi chân nữa, với thân phận thấp hèn của cô ta, thì dù như thế nào cũng không thể đắt tội được.
Khi Ngọc Anna nghe được lời nói xiên xỏ của Trình Lam, trong lòng tức giận vô cùng, sắc mặt trở nên thái xanh.
Sao cô gái này lại to gan như vậy, dám nói cô là chó điên.
Dù sao đi chân nữa, nếu nói về thế lực của gia đình cô, ở tại Thành Phố S này không mạnh bằng tứ đại gia tộc, nhưng cũng tương đương với Tư Thị và Mạc Thị.
Chỉ cần cô về nói với ba mẹ mình một câu, chỉ trong vòng một đêm, chắc chắn người đắt tội với cô sẽ bị ép đến, sống cuộc sống đầu đường xó chợ, không nơi để dung thân.
Ngọc Anna cô là một người, ai đắc tội với mình, đừng hồng có ngày sống được yên.
Trong lúc hai bên cãi vã, Bùi Anh Tuấn từ trong phòng thay đồ đi ra.
Hôm nay anh là bạn nhảy của Ngọc Anna, trong buổi vũ hội từ thiện của công ty cô, hàng năm điều tổ chức.
Anh muốn ra uy trước mặt Ngọc Anna, khi nhìn thấy tình hình này, liền bước tới dùng giọng điệu ta đây lên tiếng.
“Các người có biết, nơi này chỉ dành riêng cho khách hàng VIP không?
Các người là ai mà tùy tiện vào đây, nói chuyện không lễ phép như vậy?”
Bùi Anh Tuấn xoay người nói với các cô phục vụ.
“Còn không cho người đuổi họ ra ngoài.”
Ngọc Anna thấy Bùi Anh Tuấn vì mình mà ra mặt, trên mặt liền hiện lên nụ cười đắc ý.
Các cô phục vụ, không biết phải làm như thế nào.
Bùi gia là một khách hàng lớn, tất cả trang phục dạ tiệc của họ, điều do cửa hàng của các cô cung cấp.
Vả lại anh còn là con trai cưng của Bùi cục trưởng, họ không thể đắc tội.
Bùi Anh Tuấn nhìn thấy mấy cô phục vụ do dự, liền ra hiệu cho hai tên vệ sĩ của mình.
Đường Tam nhìn một màng phụ họa này liền tức giận.
“Bùi công tử, vẫn chưa chừa cái thói phách lối này của mình sao?
Nếu tôi nhớ không lầm, thì một người bị Tràn Tổng, lột chỉ còn lại một cái quần lót che thân.
Vậy mà bây giờ lại lên mặt như vậy, làm một người con gái yếu đuối như tôi, cũng phải bụm miệng chê cười.”
Tề Phong nghe Đường Tam nói những lời sắc bén này, trong lòng tán thưởng vô cùng.
Tề Phong thầm nghĩ “Đúng là không nên đắc tội với Đường Tam.”