TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Bác sĩ Bùi, về sau cậu sẽ làm dược thiện sao?"
Viện trưởng Kakapo ăn xong miếng sushi cuối cùng, ở trên ghế nằm nghỉ ngơi, vừa lòng mà nheo nheo mắt, thuận miệng hỏi.
Bùi Chu xoay người, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: "Đúng vậy, cháu hiện tại chế tác dược tề ngoài dùng cho cô nhi viện, gần như bán không được rồi, mọi người đều thích mua dược tề của nhãn hiệu lớn như Hermes, cho nên cháu nghĩ thôi thì không bằng bán dược thiện đi, già trẻ đều dùng được, thú nhân bình thường thèm ăn cũng có thể nếm thử."
Đại La La lập tức hưng phấn nói: "Cái ý tưởng này rất tốt, tôi hiện tại ăn dược thiện của cậu làm, thật có thể cảm giác được nó có hiệu quả tăng cường thể chất! Tuy rằng không có tác dụng nhanh như dùng dược tề, nhưng nếu tích lũy tháng ngày lâu dài, nhất định có thể cùng dược tề hiệu quả sánh ngang!"
Viện trưởng kakapo cũng thực vừa lòng: "So với dược tề ăn ngon hơn, lại không có giống dược tề bị năng lượng đánh sâu vào gân mạch gây thống khổ, thực hoàn mỹ!"
Bùi Chu được khen đến có chút ngượng ngùng, đột nhiên, anh cảm thấy quang não của mình lại chấn động, mặt trên biểu thị, viện trưởng Kakapo chuyển khoản cho bạn "1000 tinh tệ."
Nhìn chằm chằm con số kia, Bùi Chu không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu đối viện trưởng Kakapo nói: "Viện trưởng, ngài làm gì vậy?"
Lão viện trưởng một bên xỉa răng, một bên nói: "Đây là phí ăn cơm tháng này của ta, về sau ta không rảnh rỗi để thường xuyên tới được, cậu cách hai ba ngày lại chuyển phát nhanh đưa đến cho ta một phần dược thiện là được, tuổi lớn rồi, liền phải bồi bổ thân thể một chút a!"
Bùi Chu có chút vô thố: "Nhưng mà đầu tháng ngài đã cho cháu 6000 tinh tệ rồi."
Viện trưởng Kakapo mắt trợn trắng: "Đó là phí dụng thuê cậu làm bác sĩ thú y cho ấu tể ở cô nhi viện, cũng là chi phí cho thức ăn và việc khai thông tinh thần lực cho các ấu tể, như thế nào có thể nhập làm một được."
Bùi Chu nghĩ nghĩ, chung quy không hề chối từ: "Vậy được, cháu nhận lấy."
Viện trưởng Kakapo nhe răng cười: "Này liền đúng rồi, cậu về sau không cần ghét bỏ ta là lão nhân ăn rõ nhiều là được."
"À, đúng rồi, chỉ lo ăn, ta thiếu chút nữa đã quên, ta chạy đến đây một chuyến, vì cái gì nhỉ?"
Viện trưởng Kakapo suy tư nửa ngày, bỗng nhiên vỗ đùi: "Ta nhớ ra rồi! Ta là mang ấu tể Tai Thử đến xem bệnh!"
Bùi Chu: "???"
"Tiểu Tai Thử sinh bệnh gì?" Bùi Chu nhìn ngó xunh quang viện trưởng, cũng không thấy ông mang theo cái lồng sắt nào tới.
"Đây, ở chỗ này."
Kết quả liền thấy viện trưởng Kakapo gỡ mũ rơm của mình xuống, đầu tóc xanh lục rối như rơm rạ, thình lình nằm bò một con tiểu Tai Thử.
Chỉ là, cái con Tai Thử hôm nay thoạt nhìn thập phần uể oải, bộ dáng thực không có tinh thần, nhìn thấy Bùi Chu, nó cũng chỉ là uể oải nâng lên mí mắt, sau đó lại gục xuống.
Bùi Chu duỗi tay đem nó ôm xuống dưới, nhanh chóng ở trên bàn khám bệnh lót một tấm đệm mềm, đem nó đặt ở trên đệm, quan sát một phen.
Thấy tiểu Tai Thử mặt có chút sưng to, Bùi Chu mang lên găng tay trắng, nhẹ nhàng mở ra khoang miệng nó, quả nhiên nhìn thấy bên trong có chảy mủ, còn có một cổ mùi vị hôi thối.
Bùi Chu: "Hẳn là bệnh viêm túi má thường gặp ở ấu tể Tai Thử."
Viện trưởng Kakapo ngạc nhiên nói: "Đây là làm sao dẫn đến bệnh vậy?"
Bùi Chu: "Đồ ăn cất trữ trong túi má bị hỏng, sản sinh vi khuẩn gây viêm, liền sẽ tạo thành chứng bệnh này."
Anh dùng tăm bông chấm lấy một chút nước muối sinh lí với vào khoang miệng nó nhẹ nhàng chà lau, động tác nhẹ nhàng, anh đặc biệt dụng tâm không có ở trên túi má của nó chuyển động tăm bông, như vậy sẽ khiến cho tiểu Tai Thử bị thương, thời điểm lấy ra tăm bông, cũng đem theo đồ ăn bị hỏng trong túi má của nó dính ra —— một khối bánh ngọt ướt đẫm, hai miếng bánh sữa long điểu.
Nhìn đến hai cái đầu sỏ gây tội, Bùi Chu dở khóc dở cười, hoá ra là mình hại tiểu Tai Thử nhiễm bệnh?
Hắn sờ sờ đầu tiểu Tai Thử, dỗ nói: "Anh làm dược thiện rất ngon bổ dưỡng, nhưng là đặc biệt dễ dàng hỏng, về sau cũng không nên trữ hàng."
Đôi mắt đen lúng liếng của tiểu Tai Thử nhìn anh, đại khái là do khoang miệng bị thương còn có chút đau, nó không có lên tiếng.
"Về sau muốn ăn dược thiện thì nói cho viện trưởng, anh sẽ gửi một phần mới cho em!" Bùi Chu cong hạ thân thể, bảo trì cùng nó nhìn thẳng tầm mắt, ôn thanh nói.
"Chi!" Nhịn xuống đau đớn, tiểu Tai Thử rầm rì một tiếng.
Bùi Chu không khỏi bật cười, anh lại lần nữa lấy ra một viên thuốc cái có tác dụng giảm nhiệt khép lại vết thương, đút cho tiểu Tai Thử.
"Được rồi, về sau không cần tùy tiện giấu đồ nữa." Bùi Chu ôn nhu mà đem Tai Thử ấu tể nâng lên, trả lại cho viện trưởng Kakapo, cũng dặn dò viện trưởng kế tiếp mấy ngày không cần cho nó ăn quả hạch quá cứng, để tránh bị thương nang cơ má, cũng không cần cho nó ăn đồ ăn dễ dàng bị hỏng.
Bùi Chu: "Mặt khác, viện trưởng ngài phải định kì kiểm tra một chút, nếu phát hiện nó lại tích trữ đồ ăn trong túi má, nhất định phải bức nó nộp ra!"
Vừa nghe đến muốn đem tịch thu đồ ăn tích trữ của mình, nguyên bả tiểu Tai Thử bộ dáng ngoan ngoãn tức giận đến chi chi vội gọi.
Nhưng mà viện trưởng Kakapo không chút nào thương hại nó, đem nó hướng trên đầu mình đặt vào, liền cười ha hả đội mũ lên, cường lực trấn áp phản kháng bé nhỏ không đáng kể của nó.
Viện trưởng Kakapo ha ha cười: "Đã biết, cảm ơn bác sĩ Bùi, ta đây phải đi rồi!"
Bùi Chu vội vàng đem một hộp sushi đưa cho ông, cũng nói: "Đây là cháu nói phải bồi thường cho tiểu phượng hoàng thay cho cá chiên hôm qua bị đoạt, phiền toái viện trưởng ngài chuyển giao cho nhóc ấy!"
"Được rồi." Viện trưởng cười tủm tỉm mà nhận lấy hộp cơm, gật gật đầu, liền xoay người rời đi.
Bùi Chu nhân tiện hỏi một câu: "Viện trưởng, cô nhi viện ngoài chủ nhật, thứ bảy cháu cũng đến thăm được không?"
Đại La La vội vàng kêu: "Cháu cũng phải đi."
Bạn đang đọc bộ truyện Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc, truyện Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc , đọc truyện Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc full , Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc full , Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc chương mới