Giống như thức tỉnh từ tầng sâu nhất trong cõi mộng, biết rõ là mơ, nhưng không thể nào mở mắt.
Tang Ương cảm thấy mình như đang ở trên một chiếc xe không mui, xe chạy như bay trong một đường hầm nhỏ hẹp, đường hầm dài vô tận, âm thanh của luồng không khí vì tốc độ nhanh ở ngay gần bên tai, giống như thác nước chảy xiết nhất đổ xuống, vô số tiếng xì xào chẳng biết từ đâu đổ đầy tai như một mớ tạp âm, màng nhĩ đau đến nỗi như thể sẽ bị xé toạc trong giây tiếp theo!
"Hừ..." Tang Ương bật dậy ngồi trên giường, thở hổn hển, giống như một người sắp chết đuối được nắm tóc kéo ra khỏi nước, cố gắng hít thở không khí trong lành.
Cô thở hồng hộc, não bộ dừng lại trong một giây, như thể ngừng suy nghĩ, nhưng giây tiếp theo, cô lập tức tỉnh táo lại, nhớ ra mình đã làm gì trước khi mất ý thức.
Cô mở to mắt nhìn xung quanh, đây là phòng ngủ.
Tang Ương lập tức trở người sang bên cạnh, ở đó có một người đang nằm, ngủ rất say, hàng mi dài mảnh kề sát mí mắt dưới, khuôn mặt hơi hồng vì say giấc, hơi thở đều đặn, một bàn tay vươn ra nửa chừng nắm lấy mép chăn.
Tang Ương ngừng thở, hé môi, khóe miệng không ngừng nâng lên, nở một nụ cười khó lòng kiềm chế, đôi môi run rẩy vì kinh ngạc và vui mừng, khóe mắt ướt nhòe, thoáng chốc lệ đã lăn dài.
"Ương Ương..." Giọng nói mơ màng của Bách Chu truyền đến bên tai.
Nhưng giây tiếp theo, Bách Chu lập tức ngồi dậy, đặt một tay lên lưng Tang Ương, nhìn chị bằng ánh mắt vừa căng thẳng vừa lo lắng: "Chị sao thế? Có chuyện gì?"
Tang Ương ôm cô, hai tay siết chặt, dựa vào vai Bách Chu, nhẹ lắc đầu: "Không sao."
Bách Chu vừa dậy liền nhìn thấy Tang Ương khóc, rồi bị ôm chặt, hoàn toàn không biết là chuyện gì.
Cô vừa lo lắng vừa bối rối, nhẹ nhàng vỗ vai Tang Ương.
"Tiểu Chu." Giọng nói có vẻ đã bình tĩnh lại phần nào, nhưng Tang Ương vẫn không buông tay.
Bách Chu khựng lại, rồi tiếp tục vỗ về chị: "Em nghe đây."
Tang Ương lại không nói gì tiếp. Bách Chu cảm nhận được cơ thể của chị đang run rẩy, nghe được hơi thở của chị ngay bên tai, rất chậm, nhưng không phải chậm một cách cố ý, mà là đang cố gắng kìm nén tâm trạng xúc động.
Chị dựa vào vai cô, cúi đầu xuống, áp mặt vào cổ cô. Bách Chu cảm nhận được khuôn mặt Tang Ương đang đẫm lệ, lạnh lẽo, nhưng rồi nơi kề sát bên nhau cũng nhanh chóng ấm lên nhờ nhiệt độ cơ thể.
Bách Chu mím môi, muốn hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, cô rất lo lắng nếu có chuyện không hay xảy ra. Đang sốt ruột, cô chợt nghe Tang Ương cười một tiếng.
Bách Chu ngây người, Tang Ương rời khỏi vai cô, hai tay ôm chặt vẫn chưa buông lỏng, chị hơi lùi lại, không khí tràn vào giữa hai người.
Bách Chu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tang Ương, khuôn mặt đẫm lệ nhưng khóe môi lại mỉm cười, ánh mắt cũng chứa ý vui nhìn mình chăm chú.
Bách Chu bối rối, lẽ nào không phải có chuyện không hay xảy ra?
Cô đang định lên tiếng, chuông báo thức bỗng vang lên. Bách Chu vội trở mình, với tay lấy điện thoại trên đầu giường tắt đi.
Là chuông báo thức buổi sáng.
"Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Tang Ương hỏi.
Tang Ương của cô hơi khàn giọng.
"Ngày 29 tháng 11." Bách Chu trả lời, tỏ vẻ nghi hoặc, không hiểu vì sao Tang Ương thậm chí còn không nhớ nổi hôm nay là ngày bao nhiêu, hôm nay là ngày rất quan trọng, những ngày qua hai cô gần như đếm từng ngón tay, chỉ để chờ đến ngày này.
"Hôm nay là ngày khai mạc triển lãm tranh, chị quên rồi à?" Bách Chu càng nghi hoặc, rõ ràng tối qua vẫn nói trước khi ngủ.
Triển lãm tranh.
Là ngày 29 tháng 11 năm 2017.
Tang Ương về tới ngày này, cũng là ngày Tiểu Chu trở về lần trước.
Vậy bức tranh kia đưa thời gian trở lại cố định ngày này? Hay còn nhân tố gây nhiễu nào khác mà cô chưa phát hiện?
Tang Ương không dám chắc, cô kiềm chế cõi lòng xúc động, nói với Bách Chu: "Em đi rửa mặt trước đi, chị có chuyện lát nữa muốn nói với em."
Bách Chu tỏ ra bối rối: "Bây giờ không nói được ạ?"
Tang Ương ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, liền vén chăn xuống giường, đi được hai bước, cô phát hiện Bách Chu vẫn ngây người tại chỗ, một lọn tóc bị chỉa ra vì vừa ngủ dậy, trông ngô ngố.
"Lại đây nào." Tang Ương nói.
Bách Chu lập tức "vâng" một tiếng, nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh cô.
Đây hiển nhiên là Tiểu Chu không trải qua ba năm ly biệt kia, không trải qua nỗi đau mất Tang Ương, không nếm trải nhung nhớ hết ngày này qua ngày khác, không có những buổi sáng dắt Đậu Hà Lan đến nghĩa trang, hoặc im lặng hoặc nói mà không được hồi đáp trước bia mộ của Tang Ương.
Em vốn nên đơn giản hơn, vui tươi hơn, cũng vô tư hơn. Bách Chu đi cùng Tang Ương xuống tầng dưới, lẩm bẩm: "Chuyện gì thế? Hôm nay chị lạ quá, chị nhất định phải nói cho em biết có chuyện gì, em lo lắm..."
Trước vẻ mặt nghiêm nghị của chị, Bách Chu cũng trở nên nghiêm túc theo, nhưng giữ chưa được hai giây, cô đã phá thế bật cười: "Chị cứ nói đi, năng lực chấp nhận của em rất mạnh." Vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt vẫn đọng trên mặt Tang Ương.
Hiển nhiên cô vẫn chưa ý thức được kỳ lạ trong lời Tang Ương rốt cuộc kỳ lạ đến mức nào.
Tang Ương không nói tiếp, nắm tay Bách Chu, buông xuống bên người. Bách Chu nhìn vào mắt chị, vô thức dập tắt ý cười. Ánh mắt Tang Ương rất nghiêm túc, từ trước đến nay chị luôn là người ung dung, hiền dịu, điềm đạm, rất ít khi nghiêm túc làm người ta phải e nể thế này.
Cô đang định hỏi tiếp, Tang Ương liền mở cửa phòng vẽ.
Bách Chu không kịp nói gì, chỉ đành đi vào theo chị.
Tối qua cô vừa sử dụng nơi này, dụng cụ vẽ vẫn bày khắp nơi, chưa kịp dọn.
Thái độ của Tang Ương làm Bách Chu thấp thỏm lo lắng một cách khó hiểu, nơi gần như mỗi ngày mình đều ở lại rất lâu dường như cũng nhuốm một sắc thái kỳ quái, Bách Chu nhìn một vòng xung quanh, không phát hiện điều gì khác thường.
Tang Ương buông tay cô, bước đi, nhặt bức tranh đặt trên bàn lên.
Bách Chu đi đến bên cạnh chị, sững sờ, vô thức nhận lấy bức tranh từ tay Tang Ương.
Tang Ương không lên tiếng, khẽ nghiêng người, đứng đối diện Bách Chu.
Bách Chu nhìn chằm chằm bức tranh một hồi, khẳng định chắc nịch: "Bức tranh này phải ở triển lãm."
Cô và người phụ trách đã xác nhận tranh trưng bày nhiều lần, cũng xác định việc sắp xếp khu trưng bày không ít lần, bức tranh này tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây.
"Em gọi điện hỏi thử, hẳn là ở triển lãm có người." Cô vừa nói vừa muốn lên tầng lấy điện thoại, giọng nói đã có phần hoảng hốt.
Nếu không có sự khác thường của Tang Ương vừa rồi, chắc hẳn cô chỉ nghĩ rằng trí nhớ của mình không ổn, nhưng hiện giờ, cô lại cảm nhận được một nỗi hoảng sợ sởn tóc gáy.
Cô vừa định quay người đã bị Tang Ương nắm lấy tay. Tay Tang Ương lạnh như băng, làm Bách Chu rùng mình một cái.
"Mở ra đi." Tang Ương nói, "Mở khung kính."
Bách Chu không giãy giụa, cũng không hỏi gì thêm, bảy năm hiểu ngầm làm cô nghe theo mở khung kính, lấy bức tranh từ bên trong ra, rồi nhìn thấy chữ viết ở mặt sau của tranh.
Chỉ nhìn thoáng qua, chưa rõ nội dung cụ thể, cô đã đoán được, đây là chữ của mình.
Cô chưa bao giờ có thói quen viết vào mặt sau của tranh, bức tranh này đã được cất đi ngay sau khi vẽ xong, về sau khi đã học được cách bảo quản tranh, cô đã xử lý lại cẩn thận, cất vào thùng các tông kín, cho đến khi chuẩn bị triển lãm mới cho nó thấy ánh mặt trời một lần nữa.
Cô chưa bao giờ viết chữ ở đây.
Bóng ma sợ hãi bao phủ cả trái tim, Bách Chu nhìn sang Tang Ương.
Lúc này ánh mắt vẫn luôn nghiêm nghị của Tang Ương dịu xuống, ngay cả giọng điệu cũng chậm lại: "Tiểu Chu", rồi tạm dừng trong giây lát, mới nói tiếp, "Em xem cái này trước đi".
Bách Chu càng ý thức được tính nghiêm trọng và khác thường của sự việc, cô cúi đầu nhìn xuống.
Tang Ương đứng bên cạnh, nhìn gò má căng thẳng của em.
Cô có thể hiểu được, vì sao Tiểu Chu lựa chọn giấu giếm vào lần đầu tiên quay lại.
Bảo vệ đối phương, đã trở thành bản năng của hai cô từ lâu, chưa kể, đối với Tiểu Chu ngược dòng thời gian lần đầu, việc em phải làm rất đơn giản, chỉ cần không cho cô lên chuyến xe buýt kia. Đơn giản như vậy, không nhất thiết phải nói với cô chuyện vừa đáng sợ vừa đau khổ kia, khiến cô cũng rơi vào nỗi đau nặng nề.
Tang Ương có thể hiểu được suy nghĩ của Bách Chu khi đó một cách gần như hoàn toàn chính xác, hiểu được quyết định không nhắc đến của em sau khi đấu tranh, bởi khi đó trong lòng em, hai cô đã nhận được cuộc sống mới.
Cảm giác tìm lại sau khi mất đi tốt biết bao, giống như trái tim đột nhiên sống lại sau khi mất năng lực cảm thụ, có thể ngửi thấy hương hoa, có thể lấy can đảm hướng về tương lai, cuộc sống không còn vội vã, đau khổ, chết lặng, tối tăm, mà một lần nữa trở nên rực rỡ, tươi sáng, mở rộng bao la, giống như một viên kẹo đầy ngọt ngào.
Khoảnh khắc nhìn thấy Bách Chu, Tang Ương đã hiểu tất cả những cảm giác này.
Cô hiểu ra rằng, đối với Bách Chu lúc đó, ba năm đã qua ấy không đáng để nhắc tới, em không muốn để bóng ma của ba năm ấy tràn đến tương lai của các cô.
Vẻ mặt Bách Chu càng lúc càng hoang mang, cũng càng lúc càng hoảng sợ.
Tang Ương nghĩ, nếu người đầu tiên ngược dòng thời gian là cô, chắc hẳn cô cũng sẽ chọn che giấu, nhưng tình hình hiện giờ đã khác, đây không phải là chuyện có thể giải quyết chỉ bằng cách cô không lên chuyến xe buýt kia, thậm chí cô không dám chắc mình đã hiểu hết hoàn toàn khi muốn ngăn chặn vụ tai nạn kia.
Hai cô phải cùng nhau đối mặt.
"Chị..." Tiếng Bách Chu có phần gượng gạo, em cầm bức tranh, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, "Em chưa bao giờ viết những chữ này, ba năm nghĩa là gì, chỉ còn lại một mình em nghĩa là gì, bức tranh này là chiếc chìa khóa đưa em trở lại ba năm trước nghĩa là sao? 'Thời điểm tử vong' trong này nhắc đến lại là sao nữa?"
Em lập tức bày tỏ toàn bộ nghi hoặc của mình, Tang Ương đợi em nói xong mới giải đáp.
"Ở thời gian và không gian ban đầu..."
Nghe mấy chữ này, Bách Chu liền trở nên căng thẳng, cô đã nhận ra "chuyện kỳ lạ" Tang Ương vừa đề cập với mình lúc ở ngoài có bao nhiêu kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!