Có lẽ vì đã trải qua tình trạng ly kỳ này, Tang Ương không hoảng loạn, thậm chí có một cảm giác kịch tính khó tả.
Những người từng rất thân thiết trong quá khứ, dường như khi trải qua thay đổi đột ngột ở một thời điểm nào đó, liền bỗng chốc có đủ loại bí mật và ý đồ ác độc không thể tiết lộ với ai.
Cô xem lịch sử chỉnh sửa, luận văn bị chỉnh sửa lần cuối trong lúc cô đang họp.
Sau đó cô xem toàn bộ luận văn từ đầu đến cuối một lần, phát hiện ở giữa bị xóa một đoạn dài.
Xóa đoạn dài này, logic của toàn bài cũng bị cắt đứt, thiếu phần cốt lõi, bài luận văn này cũng mất khả năng cạnh tranh.
Tang Ương không thấy tức giận, cũng không thấy đáng sợ, chỉ có cảm giác vô cùng khó nói.
Việc này, quá giống cố ý, cũng quá lộ liễu.
Thứ nhất, chỉnh sửa tài liệu sẽ luôn bị ghi lại vào lịch sử. Nếu cô kiểm tra lại toàn bài trước khi gửi, sẽ phát hiện mất một đoạn ở giữa, sau đó có thể tìm thấy thời gian chỉnh sửa lần cuối qua lịch sử chỉnh sửa.
Trên hành lang có camera giám sát, mà thời điểm đó ở văn phòng có rất ít người, muốn biết là ai, chỉ cần đi kiểm tra camera giám sát, sẽ có đáp án.
Thứ hai, người chỉnh sửa luận văn dường như sợ cô không phát hiện ra, còn cố ý thay đổi vị trí của tài liệu trên màn hình chính.
Xét từ dấu vết, người đáng nghi duy nhất là Văn Na, vì hai cô có quan hệ cạnh tranh trực tiếp.
Nhưng, nếu không phải Văn Na thì sao?
Vậy là ai?
Nếu không phải Văn Na, vậy người làm việc này có mục đích gì?
Sự tình dường như càng ngày càng phức tạp.
Nhưng Tang Ương lại cảm thấy tất cả đều đang dần trở nên rõ ràng hơn.
Người kia đang sốt ruột, vì thế mới càng làm càng rối, mới có thể khiến người không liên can bị lôi vào.
Tang Ương bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn cô ấy, thấy cô ấy không còn vẻ chồng chất tâm sự như khi nãy, thong thả cười, trông khá thoải mái.
"Sao thế?" Khương Uyển hỏi, "Có tâm sự?"
Cô ấy nhìn kỹ Tang Ương, toát ra vẻ thân thiết khi nói chuyện: "Mình nhận ra, nãy giờ cậu cứ làm như có tâm sự, còn hơi bị bí ẩn."
"Bí ẩn đâu ra." Tang Ương khẽ cười, nhưng trong mắt không có ý vui.
"Khương Uyển." Cô gọi một tiếng.
Hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi, Khương Uyển đứng cả buổi chiều, cũng hơi mệt, đưa tay kéo cái ghế bên cạnh đến, nghiêm túc nói: "Vâng, tôi đây, xin cô hãy ra lệnh."
Tang Ương nhìn cô ấy hồi lâu, không nói được một lời. Khương Uyển bị nhìn hồi lâu, lại không mất tự nhiên, không khỏi cười lên, vỗ vào cánh tay Tang Ương: "Rốt cuộc sao thế? Đừng làm trò trêu mình."
Vẻ mặt của cô ấy, cử chỉ của cô ấy, vẫn giống như mọi ngày.
Tang Ương có linh cảm, mọi chuyện sẽ sớm trở nên sáng tỏ, cô hy vọng sẽ không phải là bất cứ ai bên cạnh mình, nhưng cũng hiểu rằng hy vọng này cực kì nhỏ nhoi.
"Không sao, chỉ là nhớ ra, đã rất lâu chúng ta không tâm sự."
Khương Uyển cũng lộ vẻ thẫn thờ trong giây lát: "Làm gì có thời gian... vẫn là hồi đi học vui nhất."
Hai người tùy hứng nói vài câu, nhưng không được lâu, chưa đến mấy phút sau, một y tá đến tìm Khương Uyển.
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, Khương Uyển đã sớm quen, nói: "Khi nào chúng ta tìm thời gian ăn một bữa."
Phía văn phòng điều tra đã không có động tĩnh gì suốt hai ngày.
Theo lý thuyết, chuyện này mới xảy ra, hẳn là không khó để điều tra.
Đến tối thứ sáu, Bách Chu không đợi được gọi điện thoại giục.
Ông chủ vừa nhận máy liền cười: "Vừa đúng lúc, tôi đang định tìm cô, đã điều tra xong."
Bách Chu ngồi khoanh chân trên góc ghế, bấm loa ngoài, hời hợt khen một câu: "Hiệu suất của ông chủ cao lắm."
Tang Ương ngồi bên cạnh cô, trên môi hiện ý cười thấp thoáng.
Cũng không biết liệu ông chủ có nghe ra Bách Chu ngoài khen trong chê, hào hứng nói: "Việc này rất đơn giản, vốn định cho cô kết quả ngay trong ngày. Có điều về sự việc cô muốn tôi điều tra lần trước, tôi phát hiện có thể có phần liên quan, nên điều tra chuyện này sâu hơn một chút."
Bách Chu lập tức ngồi thẳng, liếc nhìn Tang Ương, Tang Ương cũng tỏ ra nghiêm chỉnh.
Ông chủ ở đầu bên kia nói tiếp: "Chuyện này rất thú vị. Lần trước tôi đã nói với cô, khởi điểm là cô gái trẻ chết trong vụ tai nạn giao thông vào bảy năm trước, vì sao cô ấy lại ở đó, mục đích trấn lột tiền là gì, vì sao vừa nhìn thấy A đã sợ hãi bỏ chạy. Chỉ cần tìm hiểu được cô ấy là ai, ba vấn đề này liền dễ xử lý."
Tang Ương lờ mờ cảm nhận được gì đó, cô khẽ cắn môi dưới, sắc mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt. Bách Chu nhẹ nhàng vỗ lưng chị, lo lắng nhìn chị, vẫn không quên hỏi ông chủ: "Đã có manh mối về thân phận của cô gái kia chưa?"
Ông chủ cười một tiếng, có thể là tín hiệu bị nhiễu, tiếng cười của anh ta hơi mơ hồ, tiếng nói cũng bắt đầu trở nên thấp thoáng xa xôi.
"Cũng không thể nói là manh mối, nhưng thật sự rất trùng hợp. Khương Uyển có một người em gái, đã thất lạc từ hai mươi năm trước."
Tang Ương chợt nhắm mắt lại.
Ông chủ không vội nói tiếp, ân cần cho các cô thời gian để phản ứng.
Lần trước khi Bách Chu kể lại chuyện này cho anh ta, anh ta còn nghi ngờ cô mắc chứng hoang tưởng bị hại, nhàn rỗi đến hoảng loạn, lấy anh ta làm trò tiêu khiển.
Chuyện bảy năm trước, nhẫn nhịn đến bảy năm sau mới trả thù không kỳ lạ, kỳ lạ là, rõ ràng chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả manh mối dự báo cũng đều không nói ra được.
Nào ngờ giờ đây chỉ chưa đến hai ngày, chuyện còn có phần sau như vậy.
Bách Chu đặt tay lên vai Tang Ương, ôm lấy chị. Tang Ương lắc đầu, tỏ ý mình không sao, hỏi: "Người em gái thất lạc đó bao nhiêu tuổi?"
Ông chủ nghe thấy tiếng của một người phụ nữ khác cũng không ngạc nhiên, theo logic đoán ra đấy chính là người A kia.
"Nếu còn sống thì năm nay hai mươi tư tuổi, lùi lại bảy năm trước, vừa hay là độ tuổi cô gặp lúc đó."
Đối chiếu lại, nếu nói là trùng hợp, vậy sự trùng hợp này cũng quá hợp.
Giọng nói Tang Ương dần bình tĩnh trở lại, hỏi tiếp: "Vậy hôm trước, mẹ cậu ấy nghe được tin tức gì sao?"
"Đúng, mẹ cô ấy nghe nói có một cô gái rất giống Khương Uyển xuất hiện ở phía tây thành phố, vô cùng sốt ruột, vội đến xem, đương nhiên, kết quả là công cốc."
"Bà ấy nghe nói từ đâu?"
"Trong một nhóm Wechat. Một số gia đình mất con đã quen biết nhờ thường xuyên liên lạc qua lại trong quá trình tìm con, sau đó lập nhóm, một mặt là đăng thông tin về đặc điểm ngoại hình con mình, trong lúc tìm con mình có thể tiện đường để ý giúp người khác, mặt khác là an ủi động viên nhau những lúc đau buồn."
Ông chủ dừng lại trong giây lát, nói với vẻ thích thú như vừa được thưởng thức một món ngon: "Vụ việc này rất thú vị, tôi sẽ điều tra tình hình sâu hơn, tìm hiểu về thái độ của Khương Uyển đối với cô em gái kia."
"Giữ kín chuyện này." Tang Ương bình tĩnh nói, Khương Uyển chưa bao giờ nhắc đến người em gái thất lạc này.
"Đúng, cô ấy rất ít khi nhắc đến em gái, tôi đoán nguyên nhân có liên quan đến việc bố mẹ tìm kiếm cô em suốt thời gian dài không từ bỏ mà lơ là quá trình trưởng thành của cô chị... nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô ấy không thích em gái. Tôi đã điều tra khu chung cư gia đình cô ấy từng sống, là một khu chung cư kiểu cũ, có không ít người cao tuổi, đều có ấn tượng với nhà họ Khương, ai nấy đều vô cùng thương tiếc khi nhắc đến em gái của Khương Uyển, còn có ba người nói, Khương Uyển rất thương em, mỗi lần tan học về nhà liền dắt em đi chơi."
Nếu quan hệ với bố mẹ xa cách, tình cảm với em gái lại sâu đậm, từ đó trút giận sang Tang Ương vì vụ tai nạn giao thông, từ ngày này qua ngày khác, hận thù tích lũy dần, cuối cùng ra tay trả thù, vậy cũng có lý.
Tiếng ông chủ tăng thêm vài phần hào hứng: "Tôi còn điều tra thời điểm cô ấy nhận được điện thoại của mẹ và thời điểm cô ấy xuất hiện ở phía tây thành phố hôm trước, khoảng cách chưa đến một tiếng."
Từ bệnh viện đến phía tây thành phố, nếu đường thông thoáng, ít gặp đèn đỏ, ít nhất cũng mất khoảng một tiếng.
Nói cách khác, Khương Uyển vừa nhận được điện thoại của mẹ liền chạy đến ngay lập tức, có thể nói là không trì hoãn một giây.
"Cô ấy biết em gái đã mất từ bảy năm trước, nhưng, để bố mẹ khỏi lo lắng, hoặc là vì lí do khác, cô ấy không nói với hai ông bà. Khi nhận được điện thoại của mẹ, cô ấy rất kinh ngạc, vì thế vội vã chạy tới xem rốt cuộc là sao."
Tang Ương nhớ lại hôm đó khi Khương Uyển nhận được điện thoại, quả thật cô ấy rất kinh ngạc, quả thật là lập tức đi khỏi.
Ông chủ trình bày các manh mối liên quan đã điều tra được và suy đoán của mình, đồng thời gửi báo cáo điều tra đến hộp thư của Bách Chu.
"Tôi rất có hứng thú với vụ này, nếu sau này vẫn cần điều tra, các cô cứ tìm tôi, tôi sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho các cô, hơn nữa, tôi cũng có chút quan hệ với phía cảnh sát, nếu tình hình không ổn, tôi còn có thể giúp các cô báo nguy kịp thời."
Anh ta sửa thái độ thiếu kiên nhẫn hôm đó, giọng nói pha lẫn ân cần, nhưng ngược lại khiến Bách Chu dở khó dở cười, thanh toán phần còn lại, rồi cúp máy trước.
Không có tiếng nói ồn ào hào hứng của ông chủ văn phòng điều tra này, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Bách Chu biết Tang Ương nhất định không thoải mái, Khương Uyển là bạn thân nhất của chị, giờ đây hiềm nghi lớn nhất lại chĩa vào cô ấy, Tang Ương nhất định rất khó chịu.
Tang Ương mệt mỏi ngả người về sau, hơi ngửa đầu, giơ tay che mắt, môi để như thường, nhưng nhìn kỹ, mới phát hiện đã hơi mím lại.
Bách Chu lặng lẽ vỗ về vai chị an ủi, chỉ là không phát ra tiếng động, tải bản báo cáo điều tra từ hộp thư xuống đọc.
Báo cáo điều tra cực kì chuyên nghiệp, không có những suy đoán như trong cuộc điện thoại vừa nãy, chỉ có kết quả và cách thức điều tra.
"Em thấy Khương Uyển là người như thế nào?" Tiếng Tang Ương chợt vang lên bên tai.
Bách Chu ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tang Ương, cô rất ít khi nhìn thấy sự bất lực như vậy ở Tang Ương, nhất thời trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Em thấy..." Cô cố gắng hết sức quên đi những điều ông chủ vừa nói, cố hết sức đánh giá theo góc độ khách quan, "Chị ấy không phải người xấu, mặc dù lần nào gặp nhau cũng phải châm chọc nhau vài câu, nhưng chị ấy đối xử với chúng ta rất tốt. Chị có nhớ buổi liên hoan lần trước không? Chị ấy đặc biệt gọi thêm vài món, đều là những món em thích. Còn có lần nọ, chị bị sốt mà không nhận ra, hôm đó lại bận, là chị ấy phát hiện ra trước, khuyên chị đi nghỉ ngơi."
Nếu vừa gặp đã cãi nhau, thì người không thích giao tiếp như Bách Chu chắc chắn sẽ bài xích tiếp xúc với cô ấy, mà không phải như hiện giờ, châm chọc nhau biết bao lần, thế nhưng lần tới gặp lại vẫn chí chóe với nhau không biết mệt.
Bách Chu nói những điểm tốt của Khương Uyển bằng giọng vô cùng chân thành, chỉ là khi nói xong, cô liền im lặng, những ví dụ tốt này cũng không thể xóa nhòa sự hiềm nghi với cô ấy.
Tang Ương cũng hiểu, khẽ nhéo mặt Bách Chu, hai má co giãn. Bách Chu ngước mắt nhìn chị, cau mày hơi trách cứ, rồi lại ủ rũ khom lưng: "Làm sao bây giờ?"
Cô bất lực không có cách nào.
Ánh mắt Tang Ương dâng trào yêu thương, một lát sau lại thoáng trầm xuống, giọng nói của chị rất nhẹ nhàng, không hề sợ hãi.
"Cũng không phải hoàn toàn không có cách. Nếu chắc chắn là cậu ấy, chúng ta có thể điều tra quá khứ của cậu ấy, từ kết quả của hai thời không trước, có thể thấy thủ đoạn của cậu ấy rất tinh vi, rất có thể trước kia cậu ấy đã làm việc phạm pháp."
Đây là kết quả hợp lý nhất, điều tra vụ việc trước đó, hiển nhiên là có thể đối phó với cô ấy.
"Kể cả nếu không có tiền án, chúng ta cũng có cách." Tang Ương nói tiếp.
Chỉ là nếu vậy, sẽ cực kì mạo hiểm.
Bách Chu nhận ra sự kiên quyết và lạnh lùng như băng như sắt trong lời chị nói.
Bách Chu cảm thấy hơi sợ hãi, nhích lại gần Tang Ương.
"Nhưng chị luôn cảm thấy không phải là cậu ấy, mặc dù có nhiều điều trùng hợp như vậy..." Tiếng Tang Ương dần thấp xuống, Bách Chu không nghe được vế sau.
Không chỉ Tang Ương có cảm giác đó, Bách Chu cũng thấy vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện tất cả sự thân thiết tốt lành Khương Uyển thể hiện đều là giả vờ, Bách Chu liền cảm thấy ớn lạnh, cũng như có vô số sự thất thường.
Có lẽ là bị cảm giác thất thường này cuốn đi, Bách Chu nằm mơ cả đêm, trong mơ đều là Khương Uyển.
Khi thì là cô ấy thân thiện, khi thì là cô ấy thâm trầm tàn nhẫn, hai hình ảnh không ngừng chuyển đổi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một kẻ giết người biến thái với khuôn mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt chứa đầy vẻ điên cuồng và đẫm máu.
Khi Bách Chu tỉnh dậy, Tang Ương đã không còn nằm trên giường. Cô ôm chăn, ngây ngốc một lát trong nỗi sợ hãi.
Cho đến khi nhịp tim bình thường trở lại, cô mới xuống giường, đi rửa mặt trước, sau đó xuống tầng dưới tìm Tang Ương.
Tang Ương ngồi trên chiếc sô pha đơn bên cửa sổ tầng dưới, trên chiếc bàn tròn phía trước đặt một chiếc sandwich đã cắn một miếng và một cốc nước lọc.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tang Ương quay đầu, cười với Bách Chu, nói: "Sandwich ở trong lò vi sóng cho ấm."
Bách Chu đi lấy, vừa cắn vừa lại chỗ Tang Ương, thấy được Tang Ương đang xem bản báo cáo điều tra gửi đến hộp thư của cô ngày hôm qua.
Cô ngồi xuống bên cạnh Tang Ương, may mà sô pha đơn rất rộng, chen chúc một chút cũng có thể ngồi hai người, Bách Chu thu chân lại, dựa vào Tang Ương.
Tang Ương vẫn nhìn màn hình, khẽ nghiêng người, để Bách Chu dựa vào thoải mái hơn.
Mùi sandwich khiến người ta thấy đói, Tang Ương dời mắt đi, nhìn Bách Chu đang ăn hết sức chăm chú, cô cúi người, cũng cầm lấy phần của mình.
"Có phát hiện gì mới không?" Bách Chu hỏi.
Tang Ương lắc đầu, thấp giọng nói: "Có điểm này chị không nghĩ ra... nếu thật sự là em gái của Khương Uyển, vậy vì sao sau khi tìm được gia đình, cô ấy lại đến trường tìm chị, mà không về thẳng nhà tìm bố mẹ?"
Bách Chu không trả lời được.
Tang Ương rơi vào im lặng, Bách Chu không nói gì thêm. Sau khi ăn hết sandwich, cô lười biếng dựa vào Tang Ương, tùy hứng vuốt ve mái tóc, sau cổ, và lưng chị.
Mãi cho đến mười giờ, hai người vẫn chỉ nói chuyện với nhau rất ít.
Đậu Hà Lan đi tới thăm thú tình hình, có lẽ cảm thấy hai người ngồi thừ ra không nói gì rất tẻ nhạt, nó chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi.
Bách Chu cảm nhận được Tang Ương đang rất mâu thuẫn.
Ngay khi đang dựa vào cơ thể mềm mại của Tang Ương, tắm ánh nắng chiếu vào nhà đến mơ màng, hàng mi dài dần dần khép xuống, cô nghe thấy tiếng của Tang Ương.
"Tiểu Chu, chúng ta vẫn nên..."
Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
"Rì rì rì..." Tiếng chuông liên hồi cực kì đột ngột, làm Bách Chu lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn Tang Ương.
"Em đi xem thử."
Nói xong, Bách Chu đi ra cửa, nhìn màn hình giám sát, nét mặt thoáng cứng lại, cô quay đầu nói với Tang Ương: "Là Khương Uyển."
Khương Uyển? Sao cậu ấy lại đến đây?
Tang Ương đứng dậy.
"Còn có Hứa Tụng Ý, còn có... Văn Na." Bách Chu nói tiếp. Cô đã từng gặp Văn Na, cũng từng nói chuyện, nhưng không thân như hai người kia.
Tang Ương khẽ cau mày, nói: "Để họ vào đi."
Ba người kia mang theo rất nhiều đồ đạc, nổi bật nhất trong đó là một hộp bánh ga-tô rất to.
Bách Chu lập tức hiểu ra ba người đến đây làm gì.
"Nhanh nhanh nhanh, sắp gãy tay rồi." Khương Uyển ồn ào, nhét túi đang cầm vào tay Bách Chu, chia cho cô một nửa.
Bách Chu nhận lấy, đúng là rất nặng.
Hứa Tụng Ý đứng bên cạnh cười nói: "Vào trước đi, Ương Ương đâu?"
Vế sau là nói với Bách Chu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!