TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Kể từ khi rời Tuỳ Phong điện, trong đầu Thuận vương luôn quẩn quanh hình ảnh của nam nhân kia.
Vẻ mặt đang ngập tràn hạnh phúc bỗng chốc nhuốm màu thất vọng của y chẳng hiểu sao cứ ám ảnh gã mãi không thôi.
Nhưng lúc sáng vội vàng rời đi, gã vẫn chưa biết y là ai? Lỡ mà y là hoàng tử Phong Quốc hoặc vương tôn công tử nào đó thì rắc rối to rồi.
Nghĩ tới đây, gã nhấp nhỏm không yên đi qua đi lại mãi.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng thái giám hô to:
“Hoàng thượng giá lâm.”
Thuận vương nghe hoàng đế tới, không tránh khỏi giật mình.
Vậy là suy đoán của gã không sai.
Phen này lành ít dữ nhiều rồi.
Gã nhẹ tặc lưỡi, rồi bước ra nghênh đón.
Hoàng đế từ bên ngoài bước vào.
Thuận vương tươi cười niềm nở chấp tay cung kính chào.
Hoàng đế liếc nhìn gã, môi hơi nhếch lên không nhìn ra cảm xúc, cất tiếng hỏi:
“Tối qua… ngài ngủ ngon chứ?”
Thuận vương đáp:
“Ngủ rất ngon.
Cảm ơn bệ hạ đã quan tâm.”
Hoàng đế lại hỏi:
“Trẫm nghe nói, Thuận vương đã có một đêm rất cao hứng với một nam nhân trong hoàng cung của trẫm.”
Sắc mặt Thuận vương khẽ biến, vội cười giả lả:
“Hoàng thượng thật biết nói đùa, bổn vương sao có thể làm càn như vậy.”
“Ngài không cần phải giấu diếm, ai cũng thấy ngài nửa đêm chạy tới chỗ hắn, sáng sớm mới trở ra, quần áo còn chưa chỉnh đốn ngay ngắn.”
Thuận vương vẫn một mực chối đây đẩy:
“Đêm khuya thanh vắng, chắc bọn họ trông gà hóa cuốc thôi.”
Hoàng đế lúc này mới mỉm cười, ý cười vừa nhu hòa vừa mang một mối hiểm hoạ khôn lường:
“Ngài không cần che giấu.
Hắn chỉ là nam phi bị thất sủng.
Đang lúc trẫm muốn tìm cách tống đi.
Nếu ngài có hứng thú, trẫm sẽ tặng cho ngài.”
Thì ra chỉ là một nam phi thất sủng, làm gã lo lắng thấp thỏm không yên từ sáng tới giờ.
Món đồ chơi này tuy không xinh đẹp bằng Hạo Phong, nhưng hương vị cũng không tệ.
Nếu được tặng thì dại gì không lấy.
Âu chỉ là bổ sung một món đồ trong bộ sưu tập mỹ nam của gã mà thôi.
Nghĩ tới đây, Thuận vương liền vui vẻ nói:
“Hôm qua, quả thật bổn vương say quá nên không hề biết đó là nam phi của ngài.
Nếu hoàng thượng không trách tội, thì bổn vương sẽ nhận hắn về Hỏa Quốc, đối xử thật tốt.”
Thuận vương vừa dứt câu, hoàng đế ngay lập tức nổi trận lôi đình, quát lên:
“Khá lắm, nói vòng quanh không nhận, trẫm tặng cho thì người liền lấy.
Ngươi có biết hắn là ai không? Người đâu?”
Thuận vương giật mình nhìn vẻ mặt đáng sợ của hoàng đế, chợt ngó xung quanh, đã thấy gần chục tên thị vệ vây quanh mình.
Hoàng đế lại nói tiếp:
“Con trai của trẫm là để ngươi đùa giỡn sao? Bắt hắn lại! Ngay lập tức chinh phạt Hỏa Quốc!”
Lúc này Thuận vương mới biết mình chọc phải ổ kiến lửa rồi, vội nói:
“Bệ hạ, có gì từ từ nói, không nên manh động.”
Hoàng đế không buồn nghe gã giải thích, lạnh lùng bảo:
“Mau giải đi!”
Thuận vương đâu dễ dàng bị ức hiếp, vài chưởng của gã đã hất văng những gã thị vệ ra xa.
Bên cạnh đó, tùy tùng đi bên cạnh gã cùng đồng loạt xông lên thủ thế.
Thuận vương không những không xấu hổ, còn nhếch môi cười:
“Là do hắn tự nguyện.
Sao lại trách một mình bổn vương cơ chứ?”
Thuận vương vừa dứt câu, nét mặt hoàng đế khẽ biến đổi.
Gã tiếp tục biện minh:
“Bổn vương thừa nhận mình say rượu đi nhầm chỗ, nhưng hắn không hề chống cự, mà còn tình nguyện sà vào lòng bổn vương.”
Hoàng đế nghe tới đâu, giận run người tới đó.
Nhưng vẻ mặt tự tin của gã không giống như đang bịa chuyện.
Thuận vương vẫn giữ nụ cười nửa môi:
“Nếu ngài không tin, thì đi hỏi đích thân hắn xem.”
Hoàng đế nắm chặt hai tay, gằn giọng quát:
“Một lũ ăn hại, không trói nổi một tên Thuận vương? Chẳng lẽ để trẫm ra tay?”
Bọn thị vệ thấy hoàng đế thực sự nổi giận, lập tức đứng dậy vây quanh Thuận vương và thuộc hạ.
Thuận vương ban nãy còn tỏ vẻ lo lắng, nhưng hiện tại lại trưng ra bộ mặt xấc láo không sợ trời không sợ đất.
Chẳng những vậy, mà gã còn ra hiệu cho thuộc hạ lui xuống, tự nguyện dang rộng hai tay, mặc cho thị vệ giải đi.
Tại Tùy Phong điện, Mặc Phong sau một ngày mê man trên giường bệnh, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đập vào mắt y là gương mặt băng lãnh đến đáng sợ của hoàng đế.
Y hoảng hốt nhìn xuống thân thể mình, quần áo đã được mặc gọn gàng.
Vết thương bên dưới hình như cũng đã được xử lý rồi.
Đồng nghĩa với việc hoàng đế, à không, tất cả mọi người đều đã biết được tình trạng đáng xấu hổ của y.
Bạn đang đọc bộ truyện Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa, truyện Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa , đọc truyện Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa full , Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa full , Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa chương mới