Ngược lại Hứa Thâm giống như người không tỉnh táo, khi ngồi xuống có phần ngốc nghếch. Lâm Thiển xem qua bài thi đặt trên bàn, mặc dù lỗi sai không ít thế nhưng đã vượt qua điểm số tiêu chuẩn. Lâm Thiển nhích lại gần anh, nhẹ giọng thì thào: " Cậu thực sự đạt điểm tiêu chuẩn đó !" Nói rồi cô trả lại bài thi cho anh, ngay lúc này cô mới phát hiện ra trong mắt anh toàn là tơ máu. " Cậu làm sao vậy ?" Lâm Thiển kinh hãi. Trách không được anh vừa đến lớp đã ngủ, hiển nhiên là vì mấy ngày này không nghỉ ngơi tốt. Hứa Thâm nhanh chóng đảo mắt, cũng không trả lời vấn đề cô đưa ra. " Cậu cảm thấy khó chịu sao ?" Lâm Thiển nhận ra Hứa Thâm rất không thích hợp. Trước kia anh cũng thường xuyên gật gù, nhưng chưa từng trải qua loại trạng thái như vậy bao giờ. Hứa Thâm lắc đầu, tay đỡ lấy đầu, không nói gì. Lâm Thiển cũng không dám nhiều lời, cô nhìn Hứa Thâm thêm vài lần, chờ tan học cô sẽ hỏi Lục Bác Uyên. Có điều Lục Bác Uyên cũng không biết Hứa Thâm bị làm sao, cậu nói khả năng cao là anh cùng gia đình xảy ra mâu thuẫn. Vì là chuyện riêng tư nên Lâm Thiển cũng không muốn chăm chăm thăm dò. Hứa Thâm ngủ nguyên một buổi. Lâm Thiển đoán có lẽ nhà anh xảy ra chuyện nên cũng mặc kệ, khoảng thời gian này cho anh nghỉ ngơi vậy. Các thầy cô thấy Hứa Thâm không nghe giảng nữa, thầm nghĩ quả nhiên ' giang sơn dễ đổi bản tính khó dời', chẳng qua họ chẳng buồn phê bình anh. Cho đến tận cuối chiều, tiếng chuông tan học vang lên, Hứa Thâm mới thức dậy. Sắc mặt anh cũng tốt hơn, nhưng nhìn qua vẫn có chút ' tiều tụy'. Lục Bác Uyên rất tri kỉ mà đưa anh một hộp bánh quy: " Đói bụng sao ? Lâm Thiển nói cậu cả ngày chưa ăn gì, mình mua cho Ôn Ánh Tuyết, tiện thể lấy thêm một hộp" Lâm Thiển cũng đã quen với thói mang Ôn Ánh Tuyết lên tất cả mọi thể loại sân khấu của cậu, cô không muốn nhiều lời với Lục Bác Uyên nữa nên quay sang hỏi Hứa Thâm:" Cậu có ổn không?" Hứa Thâm không trả lời, đại khái là vì anh rất đói bụng. Anh nhanh tay bóc túi bánh đặt trên bàn, rồi cầm lên ăn thử. Lâm Thiển cũng biết Hứa Thâm trầm mặc ít nói, cô không nói gì thêm, thu dọn sách vở xong rồi cùng Ôn Ánh Tuyết bước ra khỏi lớp. Mới đi được vài bước thì đã chạm mặt hai người là Phó Hướng Chân và Lữ Đình Ngọc. Lâm Thiển cân nhắc một chút mới mở lời:" Thành tích cuối kì đã có, Lữ Đình Ngọc cậu không muốn thực hiện lời hứa của mình sao?" Lữ Đình Ngọc cùng Phó Hướng Chân bất chợt đừng lại, cùng nhìn về phía Lâm Thiển. Ánh mắt thiếu nữ kiên định, không hề có ý lùi bước. Lữ Đình Ngọc im lặng không nói lời nào. Mày của Phó Hướng Chân cầu lại, lần này cô xếp thứ hai, tâm trạng không được tốt cho lắm. Hai người đều hiểu ý nhau mà cùng bất động, Lâm Thiển khẽ mỉm cười, rất ' tốt bụng' nhắc nhở: " Lần trước đã nói chỉ cần mình giữ vững thứ hạng, còn Hứa Thâm có thể rời khỏi phòng thi chót thì cậu sẽ xin lỗi về hành động không thỏa đáng của mình. Thế nào, quên rồi sao?" Tuy rằng đã tan học, nhưng trong lớp vẫn còn không ít người chưa muốn ra về, mọi người nghe được động tĩnh liền sôi nổi nhìn qua. Lữ Đình Ngọc nắm chặt tay, cô hiển nhiên biết Lâm Thiển đang công kích mình. Cậu ta không hề để lại cho cô đường lui. " Cậu có ý gì?" Lữ Đình Ngọc ngoan cố nói. Lâm Thiển tiến lên một bước:" Xin lỗi Hứa Thâm" Hứa Thâm ngồi ở phía sau đang ăn nốt phần bánh quy kia, nghe thấy tiếng Lâm Thiển liền ngẩng đầu. Ngay lúc này phòng học trở nên ăn tĩnh đến lạ kỳ. Tính cách của Lữ Đình Ngọc hệt như chùm pháo hoa, có thể nổ bất cứ lúc nào, đây là lần đầu tiên có người không chê phiền muốn sơ đồ cùng cậu ta. Có không ít người lo lắng thay Lâm Thiển, ai mà biết lúc nào đó Lữ Đình Ngọc sẽ phản công lại. Nhưng cũng có người không như vậy:" Làm sao vậy? Phải xin lỗi chứ! Cá cược rồi mà giờ lại muốn bỏ chạy hay sao?" Lục Bác Uyên đứng dậy, tự tin nói. Vụ cá cược lần trước đúng là cậu có cản Lâm Thiển, nhưng tình thế hiện tại lại không như xưa! Lâm Thiển ngồi vững vị trí đầu, Hứa Thâm đã có sự tiến bộ vượt bậc, lão Tần còn cố ý tuyên dương anh, đây quả thực là kết quả ngoài mong đợi. Hiện giờ Lâm Thiển trong lòng Lục Bác Uyên đích thực là đại tỷ nghĩa hiệp, còn uy vũ hơn cả Hứa Thâm ! Lữ Đình Ngọc vẫn bất động tại chỗ như cũ, tựa như bị chặn họng. Nhưng Lục Bác Uyên nói không sai, cô là người thư cuộc. " Có những người a, người khác thua thì ước cả thế giới biết, nhưng bản thân mình lại chưa có gan thừa nhận" Vương Tuấn Võ lắc lư đi vào lớp, mang theo vẻ bát quái nói. Đây là lúc nổ pháo hoa! " Ai nói mình không có can đảm thừa nhận rằng?" Đột nhiên Lữ Đình Ngọc đi tới, ngữ khí cứng rắn: " Chỉ là một lời xin lỗi thôi, ai mà không làm được" Lâm Thiển túm lấy cánh tay của Lữ Đình Ngọc: "Phải xin lỗi một cách chân thành nhất, nhưng mình thấy cậu thực sự không muốn xin lỗi Hứa Thâm, chi bằng cậu khóm lưng tạ lỗi, chuyện này coi như xong" " Lâm Thiển cậu đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu! " " Khi đó cậu đã đáp ứng cá cược" Lâm Thiển một chút cũng không hốt hoảng, ngữ khí bình đạm như thường. Lữ Đình Ngọc hít một hơi thật sâu, thoáng nhìn qua Phó Hướng Chân, nhưng cậu ấy không hề có ý định nói đỡ mình. "Lục Bác Uyên nói không sai, cá cược thua thì phải chịu phạt" Câu nói lạnh lẽo như có người đang cố tìm cách xoáy sâu vào lòng Lữ Đình Ngọc, làm cô nàng không khỏi hoảng hốt. Trong chớp mắt, cô chợt nhận ra Lâm Thiển có chút đáng sợ. Cô khẩn trương nhìn về phía Hứa Thâm, lại phát hiện ra anh không nhìn mình, trước sau như một chỉ quan tâm đến Lâm Thiển. Lâm Thiển buông lỏng cánh tay, sau đó đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Lữ Đình Ngọc. Tầm mắt của mọi người đều hướng tới bên này, rốt cuộc Lữ Đình Ngọc đành phải nhượng bộ, chưa nói được gì thì vành mắt đã ửng đỏ. " Hứa Thâm.... thật xin lỗi" Cô nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi, sau đó nghĩ hoặc nhìn Lâm Thiển. " Thế này đã vừa lòng cậu chưa? " Thanh âm của Lữ Đình Ngọc đã có chút nghẹn ngào, giống như bản thân mình mới là người bị ủy khuất. Sắc mặt Lâm Thiển không hề thay đổi:" Mình hi vọng cậu sẽ nhớ kỹ ngày này, về sau không nên tùy tiện so sánh bạn học cùng với những từ không thỏa đáng. " Không chỉ là chuyện của Hứa Thâm, mà còn là chuyện Ôn Ánh Tuyết ở sân thể dục. Lữ Đình Ngọc liền cất bước rời đi, lúc ngang qua Phó Hướng Chân cũng không chùn bước. . Không ai nghĩ tới rằng cô sẽ đột ngột dừng lại. " Hứa Thâm" Cô xoay người, có vẻ như muốn nói chuyện cùng anh. Hứa Thâm phi thường không kiên nhẫn mà nhìn Lữ Đình Ngọc. " Lâm Thiển làm nhiều trò như vậy, còn tát cậu trước mặt mọi người, toàn trường đều đã biết chuyện này. Cậu còn có thể nhẫn nhịn được sao?" Lâm Thiển sững sờ, hô hấp của mọi người như bị ngưng đọng. Rốt cuộc chuyện ấy đã trôi qua khá lâu rồi, ai lại dám nhắc tới chứ? Cậu ta có bệnh sao? Hứa Thâm chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng. Châm ngòi một cách ấu trĩ. " Nếu cậu ấy vui vẻ thì mình cũng không ngại" Giọng nói vững vàng trầm thấp lại phá lệ mát lạnh xẹt qua bầu không khí, quả thực là một câu nói kinh hãi thế tục, khiến người nghe trầm trồ kinh ngạc. Lâm Thiển:?? Tác giả có lời muốn nói: Hứa · đột kích · Thâm *** Đến tận hôm nay mới có thể lết vào Wattpad đăng truyện được.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!