Sau khi hút xong điếu thuốc, Trần Triệu Dương vứt đầu lọc đi, đi thẳng vào sàn cược ngọc.
Nam Cung Yến nhanh bước theo sau.
“Trần Triệu Dương, hay thế này đi, chúng ta chia nhau ra làm việc. Tôi thấy cái nào ổn thì chọn ra trước rồi để anh soi sau, được chứ?”
Nam Cung Yến hỏi Trần Triệu Dương.
“Không cần”.
Trần Triệu Dương lắc đầu từ chối: “Chúng ta xem từ giữa”.
Trần Triệu Dương đã xem một lượt chỗ đá ở đoạn đầu, anh biết chẳng có cái nào ra hồn, vậy nên anh chú trọng tới phần mình chưa xem chút nào ở phía sau hơn.
Rất nhiều chủ sạp biết chuyện Trần Triệu Dương cá cược với Tất Văn Bách nên khi thấy Trần Triệu Dương xuất hiện, ai nấy đều nhiệt tình chào đón.
Bọn họ nghĩ rằng, nếu như Trần Triệu Dương chọn đá ở chỗ mình, đến khi cắt ra được món đồ ngon thì người khác cũng sẽ hùa tới mua ở chỗ bọn họ.
Trần Triệu Dương vừa bước vào sạp, anh đã tập trung sức chú ý, dùng Đôi Mắt Xuyên Thấu để quan sát.
Trong sạp hàng này không có đồ tốt, món đồ tốt duy nhất là thủy chủng ngọc, có điều chỉ to cỡ quả trứng gà, những thứ khác thì kém hơn chút.
Nhưng Trần Triệu Dương cảm thấy đã dùng đến Thấu Thị rồi, chỉ cần bên trong có phỉ thúy, thu được lời thì cứ lấy đã rồi tính
Vậy nên Trần Triệu Dương lấy khoảng bảy, tám khối đá của sạp hàng này.
“Trần Triệu Dương, anh chọn xong rồi sao? Chúng ta chỉ cần ba khối đá là được rồi!”
Nam Cung Yến nhắc nhở Trần Triệu Dương.
“Trả tiền đi, chúng ta đến sạp khác!”
Trần Triệu Dương dứt khoát nới với Nam Cung Yến.
“Ồ",
Nam Cung Yến trông thấy Trần Triệu Dương nghiêm túc như vậy nên không nói gì nhiều, sau đó đi tính tiền với Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương đi thẳng đến sạp hàng tiếp theo.
Đợi Nam Cung Yến chạy đến nơi, Trần Triệu Dương đã chọn được năm, sáu khối đá.
“Trả tiền!” Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.
Dứt lời, anh lại đi đến sạp hàng kế tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!