"Anh Dương, em thấy bảo bối của cửa hàng vừa rồi cũng khá tốt, chỉ có mười triệu mà thôi, hay là chúng ta cược một canh bạc đi".
"Trước đó cũng có một tảng tám triệu, tôi thấy cũng rất tốt. Chúng ta hoàn toàn có thể đặt cược một trận".
Trần Triệu Dương đi một vòng nhưng không tìm được cái nào thích hợp nên dừng lại nghỉ ngơi.
Nam Cung Yến và Giang Tử Phong ở bên cạnh góp ý.
Trần Triệu Dương khẽ lắc đầu nói: "Không được, đều không được".
Trần Triệu Dương đã nhìn thấy hai tảng đá mà bọn họ đang nói đến, bên trong tảng đá mười triệu đó chẳng có gì cả.
Còn tảng đá tám triệu thì tốt hơn một chút nhưng nó còn thua xa viên Phỉ Thúy Thủy Tinh của Tất Văn Bách.
"Nếu không được thì chúng ta tiếp tục tìm, không thể cứ đứng ở đây nghỉ ngơi được".
Nam Cung Yến có chút nóng vội. "Thời gian không còn nhiều nữa rồi".
Giang Tử Phong nhắc nhở: "Anh Dương, sao anh có thể chắc chắn như vậy được!"
"Anh cần phải nghỉ ngơi một chút thôi".
Trần Triệu Dương lau mồ hôi nói.
Trần Triệu Dương cảm thấy hơi vượt quá sức của mình. Bây giờ, anh không thể dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình được nữa, không có cái này thì tìm nữa cũng vô ích mà thôi.
Nam Cung Yến và Giang Tử Phong nhìn thấy Trần Triệu Dương ngồi yên vậy cũng không còn cách nào khác.
Lúc này, cả hai cũng đã thấm mệt rồi nên cũng tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Thật ra cũng không có gì phải sợ, bọn chúng chưa chắc sẽ cắt ra được hàng tốt gì", Giang Tử Phong an ủi nói.
Nam Cung Yến cũng gật đầu tán thành: "Trần Triệu Dương, hay là chúng ta cứ dùng ba tảng đá mà anh đã chọn trước đó đi. Tôi nghĩ lúc chưa được cắt ra thì chưa thể biết ai thẳng thua đâu. Chúng ta vẫn có thể thắng".
"Chị dâu nói đúng đấy".
Giang Tử Phong nghiêm túc nói: "Nói không chừng vận may của chúng ta lại tốt thì sao!"
"Haiz".
Nhắc đến chuyện may mắn, Nam Cung Yến lại thở dài. Vận may của cô chưa bao giờ tốt cả.