Mọi người nhìn sang, có một chiếc xe lao tới từ bên ngoài, đụng trúng chiếc xe mà gã đầu trọc đang đứng.
Gã đầu trọc đứng trên đó hơi loạng choạng. "Có người tới cứu chúng tai"
Đường Võ nói vào trong xe với Nam Cung Yến: "Cô Nam Cung, bây giờ cô không cần sợ nữa".
"Là ai vậy?" Nam Cung Yến hỏi. "Mẹ kiếp!"
Gã đầu trọc đứng vững lại, cầm súng định băn vào chiếc. xe đẳng sau.
Păng!
Nhưng lúc này chiếc xe bỗng lùi về sau một khoảng rồi lại tông thẳng lên.
Thân thể của gã đầu trọc rung lắc, đạn bắn chệch sang một bên.
"Con mẹ nói"
Gã đầu trọc tức giận mắng: "Giải quyết thăng đó trước. đi.
Gã quát đám người bên cạnh.
Cũng đúng lúc này, một bóng người nhảy lên trước đèn xe. Thấy có người nhảy lên, đám người đứng trên nóc xe giật mình.
Rầm!
Vừa hạ xuống là người kia lập tức đá bay gã đầu trọc, khiến gã ngã lăn ra mặt đất, không còn sức chiến đấu nữa.
Sau khi đá bay gã đầu trọc, anh lập tức lao vào đám người đang xông về phía mình.
"Giết hắn!" "Bắn!"
Thấy Trần Triệu Dương đánh ngã đại ca của mình, đám người trên nóc xe quát tháo lớn tiếng.
"Là anh Dương". Nhìn thấy người ấy, Đường Võ kích động hô lên. "Anh Dương tới rồi".
Nhìn thấy anh, trên mặt Nam Cung Yến hiện lên nét ngạc nhiên.
Cô tưởng rằng Trần Triệu Dương đi sau thì đã gặp chuyện bất trắc rồi.
Cô không ngờ được răng anh không chỉ không sao mà còn kịp thời xuất hiện cứu bọn họ.
Trong suy nghĩ của Nam Cung Yến, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Trần Triệu Dương hoàn toàn có thể đi trước, dù sao anh cũng chỉ có một thân một mình, anh đi cũng chẳng có ai trách anh, nhưng bây giờ anh vẫn quay lại.
"Cẩn thận!"
Nam Cung Yến nhìn thấy những kẻ cầm súng kia đang ngắm băn Trần Triệu Dương, cô lập tức hô to.
Râm!
Nam Cung Yến vừa hô xong thì tiếng vang va đụng lại vọng tới từ bên ngoài.
Bị va đụng như thế, những kẻ cầm súng đang đứng trên nóc xe lập tức bắn chệch.
Trần Triệu Dương nhân cơ hội này lao về phía chúng, hệt như một con báo săn mồi.
Trần Triệu Dương đã sắp xếp trước rồi, anh bảo Ninh Tĩnh lái xe đụng vào những chiếc xe này liên tục, chỉ cần gây rối cho chúng là được.
Bịch! Bịch!
Trần Triệu Dương xông tới tung ra mấy cú đá.
Người đứng trên nóc xe bị anh đá bay ra ngoài.
"Chúng ta qua đó giúp anh ấy", Đường Võ hô lên.
"Các cậu đừng lộn xôn, bảo vệ cô Nam Cung cẩn thận là được".
Trần Triệu Dương đứng trên nóc xe nói. Dứt lời, anh nhặt một khẩu súng lên rồi lao về phía trước.
Đăng trước còn khá nhiều kẻ cầm súng, anh nhất định phải giải quyết chúng băng tốc độ nhanh nhất.
“Anh ta có làm được không vậy?"
Nam Cung Yến lo lắng hỏi: "Đằng trước có khá nhiều kẻ cầm súng, một mình anh ta có giải quyết được không?”
"Cô Nam Cung, tôi cảm thấy anh Dương đã nói thế thì chắc chẳn sẽ không có vấn đề gì".
Đường Võ nói bằng giọng khẳng định.
“Thật sao?"
"Ừm, cô Nam Cung, cô đừng quá lo lắng", Đường Võ trâm giọng nói: "Anh Dương mạnh hơn chúng tôi rất nhiều, nếu tôi không đoán sai thì hẳn là anh ấy là người đến từ bộ đội đặc chủng".
"Bội đội đặc chủng?", Nam Cung Yến tò mò hỏi.
"Đúng thế", Đường Võ gật đầu nói: "Cô Nam Cung, chắc cô biết tôi xuất ngũ từ đội ngũ nào chứ?"
"Ừm.
"Người có thể vào được đội ngũ của tôi thì đều được. chọn ra từ hàng chục ngàn người, nhưng để vào được đội của anh Dương thì xác suất là một phần triệu", Đường Võ không hề nói quá.