“Không mấy khả quan, đang bàn ở bên trong”, Hồ Đại Quân chỉ vào bên trong: “Vạn Quế Chi cực kỳ hống hách, bà ta đang vỗ bàn gào thét với tổng giám đốc Nam Cung kia kìa”.
“Nếu chủ tịch Nam Cung ở đây thì Vạn Quế Chi đã chẳng dám làm thế”.
“Cáo mượn oai hùm ấy mà”.
Các bảo vệ khó chịu nói.
“Để tôi vào xem sao”.
Trần Triệu Dương đi vào bên trong.
Mới đi tới cửa văn phòng thì Ninh Tĩnh đã nhìn thấy anh. Cô ta lập tức bước tới, sốt sảng nói: “Sao anh lại tới đây?” “Sao tôi lại không được tới?”
Trần Triệu Dương hỏi ngược lại.
“Hôm nay Vạn Quế Chỉ tới chính là để nhăm vào anh”,
Ninh Tĩnh nói với Trần Triệu Dương: “Anh đi trước đi, đừng để bà ta nhìn thấy, nếu không thì sẽ phiền toái hơn đấy”.
“Đây là ý của cô hay là ý của tổng giám đốc Nam Cung?” Trần Triệu Dương hỏi.
“Ý của tổng giám đốc Nam Cung, đồng thời cũng là ý của tôi”, Ninh Tĩnh nói: “Anh mau chóng rời khỏi đây đi”.
“Nam Cung Yến, tôi hỏi lại cô một câu nữa, cô có để tên bảo vệ chó chết ấy ra xin lỗi tôi không?”, tiếng quát tháo của Vạn Quế Chỉ vọng ra từ bên trong: “Cô có tin hôm nay tôi sẽ niêm phong nơi này lại không? Hừ, tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao cô lại hạ mình như thế, nhất quyết đòi bao che một tên bảo vệ quèn. Chẳng lẽ cô và thãng đó có gì với nhau sao? Hay là cô đã ngủ với hắn rồi?!”
Nghe thấy tiếng quát tháo này của Vạn Quế Chi, Trần Triệu Dương không để ý tới sự ngăn cản của Ninh Tĩnh nữa, anh mở cửa ra rồi sải bước vào trong.
“Vạn Quế Chi, có chuyện gì thì cứ nhằm vào thằng này, không liên quan gì đến tổng giám đốc Nam Cung”.
Vào phòng, Trần Triệu Dương trợn mắt nhìn Vạn Quế Chi, nổi giận nói: “Còn nữa, tốt nhất là bà hãy ngậm cái miệng thối của bà lại, nếu không thì tôi không dám đảm bảo là sẽ không đánh bài”
Nhìn thấy vẻ mặt ngang tàng của Vạn Quế Chi, Trần Triệu Dương lại muốn đánh bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!