TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Hôm qua con đến trễ làm phiền bác quá"- Cẩn Mai e ngại nói
Bà cười cười nhìn nàng bằng ánh mắt khác so với lần đầu tiên gặp: "Không phiền, không phiền! Vậy hôm nay con ở lại chơi đi, chiều bác bảo Thi Hàm đưa con về"
Đang ăn cũng bị nhắc đến trong cuộc trò chuyện làm Thi Hàm sặc, cô cười khổ nhìn mẹ. Còn Cẩn Mai, nàng không nói gì liên quan đến cô, kể cả nhìn cũng chẳng có
Lúc đầu nàng có ý định sẽ về chứ không ở lại nhưng vì bác gái nói vậy rồi nên nàng quyết định ở chơi cho vui.
Sáng giờ Thi Hàm thấy Cẩn Mai hơi kì lạ, cô cảm giác như nàng ít nói chuyện hay bài trò với mình hơn. Ngay cả nhìn nhau nàng cũng hạn chế, điều này khiến cô phải suy nghĩ đôi chút
Bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi, Cẩn Mai mở điện thoại lên xem thì phát hiện ra có gần 50 cuộc gọi nhỡ từ ba.
Chắc là ba đã lo lắng khi nàng không về nhà, đã vậy còn không chịu gọi báo trước một tiếng. Thế là nàng gọi điện thoại cho ba, nói rằng mình vẫn ổn và đang ở nhà của bạn
"Sáng giờ chị bị làm sao vậy, không nói năn gì hết"
Thi Hàm bất ngờ đi vào phòng, cùng lúc đó Cẩn Mai cũng định đi ra ngoài thì vô tình chạm mặt. Cô nén cảm xúc lại, mạnh dạng trực tiếp bắt chuyện trước
Cẩn Mai tỏ vẻ như không muốn trả lời, ánh mắt thờ ơ đánh sang nơi khác.
"Chẳng qua là không có gì để nói"
Đối với chuyện đêm qua, Cẩn Mai hoàn toàn không muốn nhắc lại với một người vô tâm như Thi Hàm. Nàng nghĩ, cho dù bản thân có làm gì đi chăng nữa thì cô cũng như cũ, không để ý mình
Nhưng vì trong đầu vẫn thắc mắc hôm qua Thi Hàm tại sao lại đi cùng Chân Ni nó cứ văng vẳng, nàng muốn biết rõ hơn
"Tại sao hôm qua em với Chân Ni đi chung với nhau?"- Ánh mắt sắc bén nhìn Thi Hàm, chỉ cần cô nói sai là bay đầu
Thi Hàm nhớ đến ngày hôm qua, cô hơi cười nói: "Là Chân Ni mời mẹ tôi ăn một bữa ấy mà, có như vậy mà chị cũng hỏi"
Sau khi sự thật rõ ràng, trong lòng Cẩn Mai như trút bỏ được gánh nặng. Nàng thấy yên tâm hơn rồi, nó không phải như những gì mà nàng đã nghĩ
"Mà sao chị biết được"- Thi Hàm như nhận ra được điều gì đó, cô ngừng nói một lúc rồi đăm ra nghĩ ngợi: "Chẳng lẽ vì chuyện này mà đêm qua chị đến nhà tôi rồi còn làm. . .mấy. . .mấy hành động kì lạ đó nữa. Suy ra, sáng giờ chị không nói chuyện với tôi cùng là. . ."
Bị người khác liệt kê chi tiết ra khiến Cẩn Mai xấu hổ muốn độn thổ. Nàng không nghĩ là Thi Hàm lại dám nói ra một cách bình tĩnh đến vậy
Nàng nhanh chóng bụm miệng cô lại làm cô hoảng hồn trợn mắt nhìn. Thi Hàm chỉ ú ớ trong họng không thể nói ra, muốn gỡ tay nàng ra lắm chứ nhưng không được
"Ai. . .ai mượn em nói ra hết vậy chứ! Chuyện hôm qua chị nhắc cho em nhớ, sống để bụng chết mang theo có biết chưa. Ủa sao không trả lời, em xem thường lời nói của chị á?"
Thi Hàm khóc lóc trong lòng, cô bất lực lắm rồi. Che kín miệng người ta thì làm sao mà nói cho được. Cô bắt đầu vỗ vỗ tay lên chỗ bàn tay nàng che miệng mình như ra tín hiệu
Lúc này Cẩn Mai mới nhận ra sự thật, nàng cười gượng gạo lấy tay ra khỏi miệng Thi Hàm cùng với vẻ mặt ăn năn hối lỗi
"Chị bịt miệng như vậy thì sao tôi trả lời, còn ở đó nói tôi xem thường chị nữa"
"Xin lỗi. . .chị không cố ý! Tại gấp quá nên quên chút xíu"- Vừa nói nàng đưa ngón tay lên làm hành động chút xíu của mình
Được giải thoát, Thi Hàm lập tức hít thở, ở gần Cẩn Mai không thể nào lường trước được những hành động bất ngờ từ nàng.
Lúc này Cẩn Mai chợt nhớ đến hai cái móc khóa đã mua ngày hôm qua, nàng muốn đưa cho cô một cái. Nàng xoay người đi lại cái bàn rồi mở cái túi xách ra lục lọi
Thi Hàm đứng ngơ ngác nhìn, nàng tự nhiên bỏ đi như vậy thật khó hiểu nhưng cô vẫn đứng đợi và không một lời nói nào
Quay trở lại trước mặt Thi Hàm, Cẩn Mai mỉm cười thật tươi, đưa tay lên trước mặt cô rồi buông ra. Chiếc móc khóa nàng cầm trong tay lơ lửng giữa không trung
"Tặng em!"
Thi Hàm cau mày khó hiểu, cô nhíu mày: "Sao lại tặng cho tôi cái này vậy?"
"Em có nhận không?"- Cẩn Mai phồng má lên: "Cái này đáng lẽ chị đã đưa cho em ngày hôm qua rồi nhưng tại vì. . ."
Nói đến đây Cẩn Mai lại ngập ngừng, nàng không muốn nhắc đến những chuyện hôm qua. Với lại, nàng cảm thấy thật sượng khi nhắc lại
"Vì sao?"- Thi Hàm nghiêng đầu hỏi
"Vì. . .vì sao thì kệ người ta"- Nàng bắt đầu lúng túng lên, múa máy tay chân: "Em không lấy thì thôi, tôi. . .tôi cho người khác!"
Quá là quê còn bị người ta gặn hỏi làm nàng thêm bối rối, không biết cô có hiểu ý tứ gì không nữa sao mà ngốc nghếch đến thế. Hay là đầu chỉ chứa toàn đậu hũ mà thôi
Giận quá là giận, giận yêu ấy chứ không phải giận hờn vô cơ đâu. Nàng xoay người lại, muốn đi đến kia cất cái móc khoá này vào đem về bán mắc lại cho Tuệ Lâm
Ngay lúc này, Thi Hàm nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Cẩn Mai lại. Nàng thuận theo tự nhiên mà quay người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô
Thi Hàm nhẹ nhàng nâng bàn tay nàng lên, sau đó thì mở tay nàng ra và nói: "Ai nói là tôi không nhận"- Cô ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt nàng: "Cảm ơn vì món quà này, tôi sẽ giữ thật kĩ"
Bạn đang đọc bộ truyện Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau, truyện Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau , đọc truyện Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau full , Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau full , Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau chương mới